Tiêu Tương Vũ: Nhìn Mưa Rơi Lại Nhớ Đến Chàng

Chương 5: Tương ngộ tổ tiên



Tiêu Tương, yên tâm , ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, không bao giờ bỏ rơi con.

___ღ (¯`v´¯) ღ___

Tương Vũ nhỏ bé bận một bộ váy hồng ngồi lọt thỏm giữa đám cỏ xanh trông như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ. nàng hôm nay học Lâm Đại Ngọc nhặt cánh hoa rơi. Chỉ khác nàng Lâm vừa nhặt vừa khóc hoa, còn nàng Tiêu thì vừa nhặt vừa líu lo hát một bài hát thiếu nhi.

Hơn một năm trôi qua, làn da loang lỗ vết thương của Tương Vũ đã trở nên láng mịn hơn cả trước. Tất cả là nhờ thúc thúc cùng cô cô đi khắp thiên hạ, dùng mọi phương pháp từ xin, mua, trộm tới cướp mang về hàng tá linh đan diệu dược cho Tương Vũ.

Da đã không còn sẹo, nhưng mặt thì vẫn đen như trước. Lúc đó cô cô đã an ủi nàng rằng “ Nếu có gã nào dám chê Tiểu Tương Vũ đen, cứ thẳng tay đấm cho hắn đi luôn hàng tiền đạo”, sau đó còn khẳng khái làm mẫu với Tiêu Viên cho nàng xem. Tương Vũ nàng, hoàn toàn đồng tình với cô cô.

Ngước mắt nhìn trời, lúc này đã tới chính ngọ, Tương Vũ đứng dậy từ bỏ công việc nhặt cánh hoa bình luận sự đời, tung tăng vào nhà bếp kiếm cơm ăn. Hôm nay đại ca đã bị cha lôi đi luyện binh nên nàng không cần phải luyện võ cùng người.

Sau khi trải qua kiếp nạn suýt chết mà không chết, Tương Vũ bắt đầu nhận thức được tầm quan trọng của võ công, thế là nàng sống chết đòi được luyện công cùng đại ca. Trước sự kiên trì của con gái cưng, Tiêu đại tướng quân rốt cuộc đành nhượng bộ.

Sau mỗi lần luyện võ trở về, Tương Vũ đều thở dài ai oán, may mắn thể chất cơ thể này giống cha chứ không phải giống mẹ. Nếu như mà bạc nhược yếu ớt gió thổi là bay giống như mẫu thân đại nhân, nàng thật không dám tưởng tượng bản thân sẽ trụ được bao nhiêu ngày.

Nhảy chân sáo vào nhà bếp, Tương Vũ đột nhiên phát hiện một nhân vật lạ. Một lão nhân đầu tóc bạc phơ đang lục tung nhà bếp của tướng quân phủ. Dưới sàn là hạ nhân đang nằm la liệt. Tim đánh mạnh một nhịp, Tương Vũ đột nhiên cảm thấy khó thở. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng “Sát thủ!”.

Lão nhân tóc bạc phát hiện có người đến liền quay đầu ra phía cửa. Tương Vũ chính thức biến thành trời chồng, sợ hãi đến độ hoàn toàn không thể di chuyển. Cứ thế, trong nhà ngoài ngõ, một già một trẻ nhìn nhau chưng hửng. Hàng ngàn dấu chấm câu chấm hỏi chấm cảm xếp thành hàng ngang diễu hành ngang qua đại não Tương Vũ trong tích tắc. Đột nhiên nàng há miệng. Một tiếng thét thất thanh khiến chuột cũng phải lăn ra chết xé toang bầu trời thanh tịnh buổi ban trưa ở tướng quân phủ.

Tương Vũ không màng bản thân bị xốc lên xốc xuống vẫn hăng hái tay đấm chân đá liên tục. Sau khi vừa hét lên một tiếng kinh hoàng, nàng liền bị lão nhân tóc bạc lao đến tóm lấy nàng bay đi ngay. Nhìn tưởng quân phủ đang dần thụt lùi về phía xa, Tương Vũ không khỏi kinh hoàng giãy dụa, năm ngoái mới bị bắt, năm nay không phải lại bị hốt nữa chứ?

Sau một quãng thời gian chạy như bay không ngoảnh đầu lại, lão nhân tóc bạc dừng lại dưới một tán cây, thả nàng xuống liền ôm ngực thở phì phò:

– Ôi quả tim già yếu đuối của ta. Nha đầu, nếu không phải đang lăn lộn ở thế giới này, ta còn tưởng mình gặp phải công phu Sư Tử Hống nữa đó. Phì phì. Suýt nữa đứng chết tim ta.

Tương Vũ trợn tròn mắt nhìn lão nhân trước mặt, chân mày khẽ giật vài cái. Lắc lắc đầu rồi ngoáy tai, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nàng chớp chớp mắt hỏi lại

– Cái gì Sư Tử Hống?

Lão nhân tóc bạc liếc mắt nhìn nàng, gương mặt già nua đầy vết nhăn cùng dấu đồi mồi mang theo biểu cảm “nói ra ngươi biết chắc”, sau đó phẩy phẩy tay:

– Bỏ đi, bỏ đi. Ai… quả tim già yếu đuối đáng thương của ta…

Lần này thì đầu óc Tương Vũ liên tục xoay vòng, cái gì mà thế giới này, lại còn Sư Tử Hống, chẳng lẽ người phía trước cũng đến từ thế giới trước kia của mình? Run rẩy đôi môi, Tương Vũ khẽ dò hỏi lại.

– Người… người biết Sư tử Hống? Vậy… người thuộc môn phái nào? Thiếu Lâm? Võ Đang? Hay Cái bang? Hay…

Tương Vũ còn chưa nói hết câu thì lão nhân tóc bạc đã nhìn Tương Vũ với vẻ mặt kinh dị.

– Nhóc con, đừng nói với ta là ngươi cũng không thuộc về thế giới này?

Cảm giác như sét vừa đánh ngang đầu, Tương Vũ thầm than, đúng rồi, đồng hương gặp nhau rồi. Sau đó không kềm nỗi xúc động, tiểu hắc tử liền lao đến ôm chầm lấy lão nhân gầy yếu, khóc một trận rõ to thay cho màn chào hỏi đồng hương. Lão nhân sau khi vất vả dỗ cho tiểu oa nhi mặt đen nín khóc mới ngồi lại kể chuyện mình.

– Ta là Cao Thế, vốn là người gốc An Nam, nhưng lại sinh ra dưới chân núi Hi Mã, lớn lên ở Tây Tạng, sau đó bái sư ngao du bốn bể. Đang yên yên lành lành cùng lão Hồng Bát Công bang chủ Cái Bang đánh nhau một trận trời long đất lỡ, bỗng nhiên từ trên không trung xuất hiện một lão già mập, không nói không rằng cầm một cái đùi gà đánh thẳng vào mặt lão Hồng khiến y té xỉu. Sau đó liền chế trụ ta, bảo là gì gì đó báo ân, gì gì đó thần thức, chỉ có thể mang linh hồn ta đến đây trong vòng năm năm. Rồi lại bảo ta phải tìm cho ra con cháu mấy đời mấy kiếp sau này gì đó để giúp nó thoát khỏi kiếp nạn. Ta thật muốn đánh chết lão mà. Quăng ta sang nơi này không nhà không cửa lại còn không tiền, cư nhiên trở thành một lão ăn mày phải lẻn vào nhà người khác trộm cơm, lại còn để cho ta chưa kịp ăn no bụng đã bị một tiểu oa nhi là ngươi phát hiện nữa chứ. Còn muốn ta sống thế này năm năm nữa sao? Ở đây hàng vạn người, biết đi đâu tìm con cháu gì đó của ta chứ. Thật là tức chết ta !

Lão nhân tóc trắng bắt đầu bất mãn chỉ tay lên trời thao thao bất tuyệt. Còn Tương Vũ thì đầu óc quay cuồng hơn cả lúc nãy. Họ Cao kìa, đến từ quá khứ kìa, đại tiên đùi gà, giúp con cháu, không lẽ đây chính là tổ tiên, còn con cháu trong lời người ấy nói là mình? Còn đánh nhau với bang chủ Cái Bang, oa oa, chắc là tổ tiên của mình lợi hại lắm. Tương Vũ dùng ánh mắt long lanh sùng kính nhìn chăm chăm lão bá tóc trắng đang giận dữ mắng trời mắng đất.

– Lão bá…

– Không được gọi ta lão bá! Ta chỉ mới có hai mươi chín tuổi!

– …

Hình như không lớn hơn nàng ở kiếp trước là mấy. Tại sao sang kiếp này lại cách biệt tuổi tác đến thế? Đại tiên này thật là, quá khả ái đi.

– Khụ,… tổ tiên…

– Cái gì mà tổ tiên?

Cao Thế gắt gỏng, sau đó liền khựng lại, trừng mắt nhìn tiểu oa nhi mặt đen trước mặt.

– Ngươi vừa nói gì?

– Tổ tiên

– Ngươi…

– Con kiếp trước họ Cao, tên là Cao Tiêu Tương Vũ.

– …

Cao Thế ngớ người ra một lúc, sau đó liền ngửa mặt lên trời cười lớn

– Há há há ông trời, ông thấy ta chưa? Lão tiên mập thấy ta chưa? Có gì mà Cao Thế ta không làm được chưa? Mới xuyên qua có mấy ngày, ta đã giữa biển người tìm ra con cháu ta rồi. Thấy ta hay chưa? Có phục ta chưa?

– …

– Cháu ngoan. Trời đã mang cụ tổ đến đây hẵng là ngươi có chuyện cấp bách. Cứ nói. Cụ tổ sẽ hết lòng giúp đỡ.

Cao Thế dùng hai bàn tay gân guốc nắm chặt vai Tương Vũ, trên mặt ẩn hiện chính khí lẫm liệt cùng nụ cười tươi rói quảng cáo P/S ngừa sâu răng. Tương Vũ có thể thoáng nhìn thấy vài tia sáng lóe lên trên mấy cây răng đen thui còn xót lại trong miệng lão. Dẹp sự ớn lạnh muốn rùng mình qua một bên, Tương Vũ ngồi xuống đất, lặng lẽ kể lại toàn bộ sự việc xảy ra cho cụ tổ nghe.

Cao Thế cũng rất hiểu chuyện, im lặng nghiêng đầu lắng nghe cháu gái mình kể lại sự đời sau khi du lịch sang thế giới khác. Khi Tương Vũ nhắc đến việc nàng trúng độc dược Tiêu Nhục Tán, trên gương mặt già nua của Cao Thế thoáng một tia đau lòng cùng trầm ngâm. Y đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của Tương Vũ. Đứa trẻ này, xem ra đã chịu khổ không ít. Cao Thế thở dài.

– Xem ra lão già mập quăng ta sang đây hẵn là để giải độc cho ngươi rồi.

Tương Vũ ngẩn người, một tia hi vọng le lói được thắp sáng, nàng nhìn Cao Thế đầy chờ mong. Rốt cuộc, thần tiên vẫn không có bỏ rơi nàng. Cao Thế thở dài, đứng dậy phủi phủi tà áo, tay chắp sau lưng bước đi từng bước chậm rãi. Gió lùa khiến làn tóc trắng bay bay vượt khỏi nề nếp tán loạn trong không trung. Tương Vũ trong giây phút cảm giác dường như mình vừa nhìn thấy hình bóng một vị tiên nhân khả kính lạc giữa chốn hồng trần.

– Bể học vô bờ. Vạn vật trên thế gian này luôn có tương sinh tương khắc. Vật đã được sinh ra ắt sẽ có vật khác khắc chế. Không gì là không có cách khắc phục. Không độc nào là không có thuốc giải. Quan trọng chính là mệnh của ngươi có duyên với thứ thuốc giải kia hay không mà thôi. Nếu đã không có duyên, hà tất phải chấp nhất. Hơn nữa, không chạm tới được không có nghĩa là không tạo ra được. Nếu gia đình ngươi đã không có cách nào giúp ngươi chạm tay tới thuốc giải, vậy hãy để ta giúp ngươi tạo nên thuốc giải.

Trong ánh nắng buổi ban trưa, Tương Vũ có thể thấy một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời trên gương mặt khắc khổ của lão nhân ngoài bảy mươi tuổi. Là nụ cười tự tin tràn đầy sức sống của một thanh niên hai mươi xuân xanh. Là nụ cười nhóm lên niềm hi vọng trong trái tim nhỏ bé của nàng.

– Tương Vũ, có thực mới vực được đạo, ta muốn ăn đùi gà.

– …Vâng ạ.

– Tương Vũ, ăn xong đùi gà ta muốn mua áo mới.

– … Vâng ạ.

– Tương Vũ, sẵn lúc mua áo mới dẫn ta đi dạo phố nữa nhé.

– Cụ tổ

– Hửm?

– Cháu gái không có tiền.

– Vậy để ta dẫn ngươi đi trộm.

– …

Tương Vũ tận lực đè nén ý muốn cực kỳ muốn hỏi, liệu nghề nghiệp của cụ tổ ở thế giới bên kia có phải là thần trộm hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.