Liễu thị gọi Tiếu tỷ: "Mau lấy trà ngon trong tủ trà ra đãi khách nhân nếm thử, điểm tâm trước đó vài ngày đưa tới cũng xếp lên mâm mang ra..."
Tiếu tỷ cực kỳ tình nguyện, lúc dâng trà cười thẹn thùng ôn nhu, "... Mời uống trà."
Minh Kỳ không ngừng hô "Không dám", để trà qua một bên, cười đem ý tứ đến đây nóira, "Ý tứ của gia chúng ta, Nguyệt Thược cô nương đến đây đã được vài ngày, cần phải trở về."
Hồng Chi nghe, không nỡ đem tay giữ chặt Nguyệt Thược.
Liễu thị trong lòng lộp bộp một cái, bà ta mới tính đem nữ nhi lưu lại, làm sao đã muốn đưa nàng đi? Con ngươi bà ta đảo một vòng, nhiệt tình mời trà, đợi Minh Kỳ uống được hai ngụm, bà ta bồi cười hỏi: "Yêu nhi nhà chúng ta còn phải hầu hạ chủ nhân sao? Ngươi xem chủ nhân muốn dùng bao lâu, đến tuổi, có phải nên để chúng ta dẫn về nhà lập gia đình hay không?"
Liễu thị nói□□ trắng ra, Nguyệt Thược nhìn Minh Kỳ một cái, Minh Kỳ cũng nhìn nàng một cái, Minh Kỳ bất giác lúng túng, Nguyệt Thược cũng cảm thấy mặt đỏ.
Minh Kỳ trong lòng nghĩ, Nguyệt Thược cô nương là người của Tứ gia, nhưng cha mẹ trong nhà nhìn như hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng còn muốn để Nguyệt Thược cô nương về nhà lập gia đình, Tứ gia sao có thể đáp ứng. Cũng may hắn lúc ấy giữ mồm, không nói cho Nguyệt Thược cô nương và cha mẹ nàng chuyện thân khế, nếu không hôm nay hắn không mang người về làm sao báo cáo kết quả cho Tứ gia.
Có điều Liễu thị là mẹ của Nguyệt Thược cô nương, nói chuyện phải uyển chuyển một chút, không thể đắc tội.
Minh Kỳ tươi cười, ôn hòa lại tự nhiên, nói: "Ý tứ Liễu thẩm tử ta hiểu, việc này phải xem ý tứ của Tứ gia, ta chỉ là một hạ nhân thật không biết. Có điều Nguyệt Thược cô nương là nha đầu mà gia chúng ta hài lòng nhất, là mang bên cạnh một khắc không rời bỏ." Hắn thoáng ám chỉ, nếu Nguyệt Thược cô nương cũng không nói rõ cho người trong nhà, hắn cũng không tiện nói quá rõ.
Liễu thị hiểu như không hiểu gật đầu, tối thiểu biết rõ chuyện nữ nhi ở lại phỏng đoán không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như thế, bà ta lại quan tâm đến một chuyện khác, nịnh nọt hướng Minh Kỳ cười, hỏi: "Yêu nhi chúng ta ở bên cạnh chủ tử, được bao nhiêu tiền tiêu hàng tháng?"
Liễu thị sớm thăm dò qua Nguyệt Thược về vấn đề này, chỉ là Nguyệt Thược trong lòng không vui vì bà tính toán nhỏ nhặt, cố ý ấp úng, hoặc là nói sang chuyện khác, không chịu nói rõ ràng cho bà ta biết có bao nhiêu tiền tiêu hàng tháng.
Không nghĩ tới bà ta lại hỏi Minh Kỳ, thật là mất mặt... Nguyệt Thược mặt càng đỏ hơn.
Minh Kỳ liếc Nguyệt Thược một cái, điềm nhiên như không đáp: "Ước chừng là một xâu tiền thôi."
Liễu thị há to mồm, trừng to mắt, Tiếu tỷ và Hồng Chi bên cạnh cũng phản ứng không sai biệt lắm, đều sợ ngây người.
Tiếu tỷ thấp giọng hô, "Yêu muội một tháng cầm nhiều tiền như vậy?" Mỹ Nga một tháng mới được hai trăm đồng tiền, còn thỉnh thoảng bị Hồng phu nhân tìm cớ khấu lưu một phần.
Sau khi kinh ngạc, Liễu thị chính là mừng như điên.
Tiểunữ nhi thế nhưng một tháng kiếm được nhiều như vậy, bọn họ đi sớm về tối bày quán một tháng mới kiếm được một hai xâu tiền mà thôi, này còn trở về đợi gả làm gì, nên nghĩ biện pháp vĩnh viễn lưu bên cạnh chủ nhân mới tốt.
Có điều nghĩ đến lúc trước hỏi thăm, nữ nhi nói lảng ra chuyện khác, cố ý không chịu nói cho bà ta biết chuyện này, không khỏi không vui liếc ngang một cái.
Nguyệt Thược thấy Liễu thị càng thăm dò càng nhiều, sợ lại hỏi Minh Kỳ cái gì không dễ trả lời, gấp rút chen miệng vào, "Nương, Minh Kỳ tới đón ta không thể ở lâu, để Tứ gia chờ lâu sẽ trừ lương tháng, ta cùng Minh Kỳ trở về thôi."
Liễu thị còn không có hỏi đủ đâu, ở đâu cam lòng thả bọn họ đi, "Thức ăn trong phòng bếp sắp xong rồi, không ăn cơm trưa rồi lại đi?"
Nguyệt Thược lừa gạt bà, "Chúng ta trở về kịp lúc chủ nhân ăn cơm, chẳng lẽ để chủ tử đói bụng chờ chúng ta?"
Liễu thị nghe vậy, nghĩ cũng đúng, có phần tiền tiêu hàng tháng kếch xù như vậy, làm sao cũng phải đem chuyện làm xong, hầu hạ chủ nhà cao hứng, cũng không rối rắm, gọi Hồng Chi đi thu thập đồ cho Nguyệt Thược, bên này dặn dò Nguyệt Thược: "Ngươi cũng đừng trở về thì quên cha mẹ, dù là không trở lại, cũng sai người truyền lời trở lại, ta với cha ngươi mới an tâm. Mặt khác đại ca ngươi xử lý hỉ sự, ngươi cũng nên cầu tình chủ nhà, làm cách nào để trở lại xem lễ mới tốt..."
Thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Hồng Chi đã đem đồ Nguyệt Thược gói kỹ, mắt đỏ không thôi lau nước mắt.
Nguyệt Thược vốn là lòng tràn đầy kích động được đi về gặp Bùi Hành, gặp Hồng Chi như thế, bản thân cũng không khỏi có chút u sầu, kéo Hồng Chi nói: "Tam tỷ, ta sẽ còn trở lại, ngươi nếu là nghĩ tới ta, cũng có thể tới tìm ta..." Nàng nói, nghĩ đến còn không biết địa chỉ nhà mới, quay đầu nhìn về phía Minh Kỳ.
Minh Kỳ cười nói: "Chúng ta trụ cũng không xa, ở căn thứ ba ngõ Tân Kiều."
Liễu thị nghe vui vẻ không thôi, gật đầu liên tục: "Gần như vậy, thật tốt quá, đi cũng cùng lắm chỉ một canh giờ, gần hơn so với đầu bắc thành."
Biết rõ Nguyệt Thược trụ gần, bất cứ lúc nào cũng có thể đi qua, Liễu thị liền an tâm thả Nguyệt Thược đi.
Minh Kỳ mướn xe ngựa ở đầu ngõ chờ, ba người Lâm gia đưa đi ra bên ngoài, thấy xe ngựa không khỏi lại sợ hãi than thở một phen, Tiếu tỷ nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: "Này thật sự là đi làm nha hoàn sao, ta coi làm sao cứ giống như là làmtiểuthư."
Trong lòng nàng có chút cực kỳ hâm mộ, nhịn không được nhớ ngày đó nếu là nàng bị bán đi làm nha hoàn thì sẽ như thế nào?
Xe ngựa thuê không thoải mái như xe ngựa Bùi gia, có điều vẫn tốt hơn so với đi đường, hơn một phút đồng hồ đã đến ngõ Tân Kiều.
Tiến vào sân viện, tầng thứ nhất có hai gian phòng, tầng thứ hai chính phòng có ba gian phòng, nhất minh lưỡng ám*, đông tây sương phòng mỗi cái hai gian.
Đã nhiều ngày không có thấy Bùi Hành, Nguyệt Thược không biết vì sao lại cảm thấy có chút thẹn thùng, Minh Kỳ mở cửa đi vào, đưa nàng đến cổng trong nói: "Gia ở bên trong, ta sẽ không tiến vào."
Minh Kỳ ở tại tầng thứ nhất, hắn thức thời đóng cổng trong lại, trở về gian phòng của mình.
Nguyệt Thược bước chân nhẹ nhàng bước vào trong nhà, đập vào mắt là gia cụ và bài trí xa lạ làm cho nàng thoáng cái có chút luống cuống, cho đến khi chứng kiến phía bên phảitiểugian có bóng lưng quen thuộc đang cầm trường tiêu mặc ngọc điều chỉnh thử "Cung, thương, góc, trưng, vũ" đẳng âm, một lát, một từ khúc không biết tên thản nhiên vang lên.
Sau khi bọn họ rời đi Bùi gia, Bùi Hành luôn luôn hết sức trấn định, trên mặt nửa điểm chưa từng lộ ra tâm tình gì, nhưng là hắn cũng là người, làm sao có thể không bị tổn thương. Trong một đêm, cha không phải là cha, nương không phải là nương, thê tử cùng cách cầu xin đi, thông phòng từ nhỏ lớn lên mặt cũng không lộ một cái.
Trong lòng hắn khẳng định chịu đủ hành hạ, khẳng định hắn đang nghi hoặc cha mẹ ruột là ai, chỉ là hắn một đại nam nhân, dù khổ dù đau cũng không dễ dàng nói ra.
Nhưng từ khúc không biết tên này, lúc trầm thì nồng đậm ưu thương, lúc cao thì kịch liệt bạo ngược, làm cho Nguyệt Thược nhìn thấu được nội tâm của hắn.
Nàng cơ hồ xúc động nghĩ muốn nói cho hắn biết chân tướng.
Rất nhanh, cha mẹ ruột của chàng rất nhanh sẽ tới, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho các ngươi quen biết nhau...
Nhưng là không được, Nguyệt Thược cắn chặt môi dưới.
Nàng không thể nói, nàng chỉ có thể nhìn Bùi Hành ảm đạm ở bên trong.
Xong một khúc, Bùi Hành xoay người lại, trông thấy Nguyệt Thược, hắn hơi có chút kinh ngạc, hơn nữa là nhàn nhạt vui sướng, nói: "Trở lại."
Hắn lập tức chú ý tới vành mắt tràn đầy nước mắt của Nguyệt Thược, nhìn hắn lã chã chực khóc.
Bùi Hành khó hiểu, lại hơi cảm thấy đau lòng, "Làm sao vậy, ở bên ngoài chịu ủy khuất?" Hắn tiện tay để xuống ngọc tiêu, tiến lên dùng khăn xanh sẫm cành trúc của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nguyệt Thược.
Nguyệt Thược như nhũ yến đầu hoài* ôm lấy eo mạnh mẽ của hắn, phát ra thanh âm đè nén ô ô, lắc đầu không chịu nói.
Trong nháy mắt, Bùi Hành hiểu.
Nàng không phải là chịu ủy khuất, nàng là thay hắn cảm thấy chịu ủy khuất.
Trong lòng hắn có một tia ấm áp.
Hoàn hảo, cho dù thê tử kết hôn bốn năm vì xuất thân của hắn mà rời đi, thông phòng chung đụng bảy năm cũng bỏ trốn, ít nhất trong lòng vẫn còn có người không để hắn thất vọng, vẫn là hết lòng quan tâm hắn.
Hắn nghĩ đến Lý Diệu Quỳnh mang theo ánh mắt chán ghét căm hận, nghĩ đến lúc ấy trong hỗn loạn có đầy tớ tự chủ trương đi gọi Phù Dung, trở lại báo nói tìm không được người... Cảm thấy không khỏi cười lạnh, đây là nữ nhân.
Hắn trước kia chỉ cho là Lý Diệu Quỳnh tính tình không tốt, yêu ăn chua uống dấm, lại mê tín tăng đạo, nhưng tóm lại tâm địa là tốt, đối hắn cũng là một lòng say mê.
Thì ra là hắn ngốc, người bên gối cũng không nhìn thấu.
Hắn cúi đầu xem thân thể mềm mại trong lòng, ít nhất hắn không có hoàn toàn nhìn nhầm, yêu thích được một người không có cô phụ hắn.
Nhìn Nguyệt Thược, băng hàn ban đầu trong mắt Bùi Hành hóa nhu tình, một cái tay vỗ nhè nhẹ lưng Nguyệt Thược, ngược lại an ủi nàng, "Cô nương ngốc, ta không sao, khóc thành như vậy, may mà không có ngoại nhân trông thấy, nếu không cho là ta bắt nạt ngươi... Chỉ là ủy khuất ngươi, đi theo ta sẽ khổ."
Nguyệt Thược đầu lắc lợi hại hơn.
Cùng với hắn sống ngày kham khổ thì tính cái gì, trong lòng nàng cảm thấy ngọt, nàng chỉ sợ hắn thuở nhỏ ăn sung mặc sướng lớn lên, ở chỗ này sẽ bị ủy khuất. Mà hết thảy này là nàng mang đến. Nếu không hắn lúc này vẫn còn ở Bùi gia, sẽ được Bùi hầu ở kinh sư đường xa đến nhìn trúng cho làm con thừa tự, cả đời không chịu một chút đau khổ nào.
...
Ngày ba đến ngày mùng tám tháng mười là những ngày an ổn, không có Bùi gia, không có Lâm gia, chỉ có hai người, giống như ở tại Hàn Tùng Hiên trước kia.
Nguyệt Thược đã bắt đầu quen cuộc sống ở khu nhà nhỏ này, Minh Kỳ tốn hai trăm đồng tiền gọi một bà lão mỗi ngày tới cửa làm tạp vụ, ví dụ như mua thức ăn quét dọn các loại.
Chỗ này tuy nhỏ, nhưng ba người ở vẫn rộng rãi. Đương nhiên, đủ loại gia cụ, vật trang trí, đồ dùng, cái ăn không lớn bằng lúc trước, vì thế, Nguyệt Thược phát huy tài nấu nướng của mình, đem món ăn vô cùng đơn giản làm thành mỹ vị ngon miệng, đạt được tán dương của Bùi Hành.
Yên tĩnh u mật ngày như nước, ngày nháy mắt trôi qua.
Buổi sáng ngày mùng chín hôm đó, Bùi Hành và Nguyệt Thược mới vừa dùng qua chút cháo, cửa chính đã bị người dùng lực đập "Rầm rầm rầm".
Ngoài cửa lớn, Lý Diệu Quỳnh mang theo Vương mụ mụ và nha hoàn đã tới cửa.
* Nhất minh lưỡng ám: một sáng hai tối, chỉ ngôi nhà xây theo lối kiến trúc một phòng có thể đón ánh mặt trời, hai phòng còn lại thì không.