Ngày hôm sau ta đặc biệt đi tìm Ly Tiêu rất muộn, ngâm một khúc nhạc, nghĩ đến lời trêu chọc hắn lúc thấy hắn. Hắn lúc này nhất định rất vui vẻ đi? Một năm, Hoàng Phủ Thiếu Hoa rốt cuộc lại tới tìm hắn!
Nhưng ta lại trông thấy hắn ngồi ngây ra trên ghế, biểu cảm thản nhiên.
"Ly Tiêu!" Ta gọi hắn.
Hắn nhìn ta một cái, cười cười.
"Thế nào?" Ta biết rõ còn hỏi.
Mặt hắn đỏ đỏ.
Ta cười to.
Quả nhiên là lúc ta nên đi?
"Hắn vẫn vậy."
"Cái gì?" Ta nghe không hiểu.
"Hắn đối với ta vẫn như trước kia." Ly Tiêu trong lời lẽ thản nhiên nghe không ra tình cảm gì.
". . ." Ta không biết nên nói những gì.
"Ngươi nói đúng, ta chỉ là mèo con lúc hắn nổi hứng bắt đến, muốn như thế nào liền thế nào." Ly Tiêu cười khổ, "Nhưng ta, vẫn yêu hắn."
Lòng ta thật đau xót, thật khổ sở. Lần đầu tiên, ta tiến lên ôm hắn, "Đừng khổ sở, chúng ta có thể chậm rãi đoạt đến trái tim hắn!"
Người trong vòng tay không hề động, chỉ là cười cười, "Phải không?"
Đột nhiên hắn nói một câu: "Không có hắn cũng không sao." Hắn nhìn ta, ôm chặt ta, "Chỉ cần có ngươi ở, ta cũng rất vui vẻ!"
Lòng của ta đột nhiên run lên! Hắn những lời này là ý gì?
Ta nhìn về phía ánh mắt hắn, nhưng ánh mắt hắn một mảnh thanh minh, ta thở phào nhẹ nhõm, hắn giống ta, chỉ là đem đối phương xem như bạn tốt đi?
…
Số lần Hoàng Phủ Thiếu Hoa tìm hắn cũng không thay đổi đặc biệt chuyên cần, vẫn là như năm trước, một tháng qua một hai lần, nhưng này đã khiến rất nhiều người lòng sinh ghen ghét Ly Tiêu.
Chỉ là Ly Tiêu cơ bản không đem những chuyện thị phi kia để vào mắt. Hoàng Phủ Thiếu Hoa đến, hắn liền tuỳ hắn đến, không đến, hắn dường như còn ước gì như vậy, hơn nữa, nhìn ra được, hắn đang lãnh đạm Hoàng Phủ Thiếu Hoa, lại thường xuyên chọc giận hắn. Mà kết quả chọc giận hắn, vẫn là như trước kia, nhưng Ly Tiêu đã sớm không để ý, mặc cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa lời nói lạnh nhạt, hắn qua cuộc sống của hắn như thường.
Ta hỏi hắn vì sao muốn lãnh đạm Hoàng Phủ Thiếu Hoa, hắn phức tạp nhìn ta một cái, nói, "Hắn lấy ta làm món đồ chơi, ta sao có thể mặc cho hắn làm nhục?"
Thật tốt!
Ta cảm thấy an ủi, không hổ là nhân vật do ta Tiêu Ngự Hàn bồi dưỡng ra được a!
Bởi vì lần nữa được đến quan tâm của hoàng thượng, chúng ta không thể lại quá mức phóng túng ở trong vườn uống rượu đánh đàn. Đành phải vào buổi tối, ta tiếp tục dạy hắn tập võ.
Ngẫu nhiên biết được hoàng thượng xuất cung hoặc là chắc chắn sẽ không đến, chúng ta mới sẽ to gan ở trong vườn để lên một bình rượu, sau đó hi hi ha ha lớn tiếng cười nói, ta luôn có thể chọc hắn thoải mái cười to, mà tiếng đàn của hắn luôn có thể khiến ta triền miên.
Hôm nay hắn hào hứng nói với ta hắn mới sáng tác ca khúc, cứng rắn muốn hát trước cho ta nghe.
"Tốt!" Ta thật sự muốn nghe đàn của hắn, chẳng qua hắn nói muốn hát? Ta hoài nghi.
Trong vườn hoa, hoa sơn trà đã tàn, lúc này chính là thời tiết mẫu đơn nở rộ, Ly Tiêu thích màu trắng, một màu trắng mẫu đơn, dẫn tới bươm bướm ong mật lưu luyến quên về.
"Tỉnh mộng đừng tính số hoa rơi, nhân gian hơi say dễ chìm vào giấc ngủ!"
Tiếng đàn vang lên, hắn mở miệng hát, ta lập tức ngây người! Thanh âm kia, trong veo như nước, thanh linh như ngọc, mà ca từ kia, ta không khỏi tập trung lắng nghe.
"Buồn hết ngàn chén nhíu mày, cười hỏi người nào cùng chung say?
Trời cao lành lạnh ai là chủ? Trời đất hoang mang giữa một dòng sông.
Muốn kéo gió mây cười giang hồ, đạp tuyết đi ca mặc cho phong lưu!"
Tiếng đàn thấp dần, ta đã nghe rõ ý trong khúc nhạc. Không khỏi có chút thoả mãn, nhìn về phía ánh mắt hắn, trong đôi mắt kia ngậm cười mang buồn, dường như còn có chút tiếc nuối?
"Êm tai sao?" Hắn hỏi.
Ta gật đầu."Là chuẩn bị hát cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe sao?"