Tử Thần, tính ra bây giờ cậu ta cũng trên dưới mười bảy rồi.
Nếu trong phòng có ánh nến thì hẳn là vẫn chưa rời đi, thế là tôi lẳng lặng ngồi trước án thư, chờ.
Khoảng một nén hương sau (khoảng một giờ đồng hồ), cánh cửa được nhẹ
nhàng đẩy ra. Một nam tử bước vào. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng nhìn
chiếc trường sam màu trắng có dây vài giọt mực rất dễ nhìn thấy kia, rõ
ràng là Tử Thần rồi. Cậu ta càng bước tới gần, tôi càng nhìn rõ hơn,
trong lồng ngực đột nhiên chấn động, cậu ta ấy vậy mà trông từa tựa như
Long Thất tới năm phần. Chỉ là nét mặt lãnh đạm, cử chỉ ổn trọng, cả
người toát ra một phong thái của kẻ đọc sách kia, trái ngược hoàn toàn
với Long Thất. Cậu ta đứng trước án thư, đem bức tranh tôi vừa xem qua
kia cuộn lại, để qua một bên. Sau đó cởi áo ngoài, tiện tay vắt lên lưng ghế dựa. Tôi có hơi ngại ngùng, sau đó lại nghĩ, cậu ta tuy rằng có cao lớn bao nhiêu chăng nữa, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, một
bó tuổi như tôi mà còn thẹn thùng gì nữa đâu?
Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, Tử Thần nói: “Vào đi!” Một phụ nhân
bưng theo một cái khay đi vào trong, đó cũng chính là người mà tôi đã
gặp lúc sáng. Bà ta đặt mâm lên bàn, sau đó nhỏ nhẹ thưa: “Lão phu nhân
bảo tôi mang bữa khuya đến cho cậu, đêm dài, thiếu gia muốn đọc sách
thâu đêm, kì thi hương lại sắp tới gần, thiếu gia nhất định phải chú ý
đến sức khỏe mới được.” Giọng điệu bà ta bây giờ so với ban ngày mà tôi
được chứng kiến, như thể là hai người khác nhau ấy. Tử Thần gật đầu, khẽ khàng hỏi: “Tống mụ, phu nhân ngủ chưa?”
“Phu nhân đang tụng kinh.” Tử Thần ừ một tiếng, phụ nhân kia liền cáo lui.
Tử Thần chậm rãi khuấy bát canh hạt sen bách hợp kia, vẻ mặt lười nhác,
than nhẹ một tiếng: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu
nhan như ngọc(1), chậc!” Cậu ta thở dài xong, cháo cũng chẳng ăn, lại
xoay người bỏ vào sau bình phong mà ngủ!
Tôi ngẩn người, cậu nhóc này tuổi chưa lớn nhưng lại rất có cá tính
riêng. Đoán chừng không phải là kẻ có khiếu học hành đây mà, vậy là tâm
sức của mẹ cậu ta phen này uổng phí mất rồi. Tôi nhìn cái bát cháo nóng
hôi hổi, hương thơm bay khắp bốn phía, chỉ hận không thể ăn hộ mà thôi.
Sờ sờ viên trân châu trong lồng ngực, tôi nghĩ không biết có nên thừa
dịp cậu ta đang say giấc mà bỏ lén vào trong chăn không, nhưng tính lại
thì thấy không ổn cho lắm, cái chuyện lộn xộn như đang ngủ thế nào mà
lòi ra một viên trân châu lớn xem ra cả trên sách cũng chẳng có. Thôi,
cậu ta ngủ rồi, tôi đi khỏi đây, nghĩ cách khác vậy.
Thong thả đi dạo dọc đường núi, một cơn gió lạnh thổi vào người, ấy vậy
mà thổi ra được một cách hay. Tôi vui vẻ vuốt ve viên ngọc trai, có phần đắc ý.
Ngày thứ hai, tôi đứng canh trước cửa lớn nhà cậu ta, ngày thứ ba cũng
đứng trước cửa, ngày thứ tư, rồi ngày thứ năm. Tính kiên nhẫn của Thụ
tinh như tôi đây rõ là nhất đẳng, có điều tính nhẫn nại của người trong
nhà ấy vậy mà này lại ngang ngửa với tôi. Suốt bốn ngày trời ròng rã,
chỉ có Tống mụ bước ra hai lần, có thêm hai nô bộc ra ngoài mua đồ ăn.
Còn cổng chính vẫn đóng im ỉm.
Tôi tiếp tục chờ. Tôi không tin Tử Thần kia không bước ra.
Quả nhiên, vào giờ Thìn ngày thứ năm (khoảng 10h sáng), Tử Thần cùng một người đàn ông bước ra ngoài. Tôi mừng thầm trong bụng, ẩn thân bước
theo sau.
Chỉ nghe Tử Thần đang bàn bạc: “Lưu quản gia, chuyện của trà viên ông đã tốn hiều tâm sức, kì thi hương sắp tới, mẫu thân hẳn sẽ không để tôi ra khỏi nhà tùy tiện đâu.”
Lưu quản gia nghe vậy cung kính gật đầu: “Thiếu gia, cậu yên tâm đi.
Chúng tôi tự nhiên sẽ chú tâm lo việc này, hiện giờ trà xuân đang rất
tươi tốt, các trà lâu đều tới đặt trước cả rồi.”
Tử Thần ừ một tiếng, còn nói: “Vậy thì tạm khoan bán trà Minh Tiền, tôi tự có tính toán.”
Người quản gia kia thoáng sửng sốt, cẩn thận dò hỏi: “Thiếu gia, hiện
nay giá trà Minh Tiền đang rất cao, nếu như cứ để vậy, tiết trời ấm áp,
chỉ sợ mùi vị sẽ kém đi mất thôi.”
“Ông cứ làm vậy là được.”
Lão quản gia như muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, hồi lâu sau mới đáp: “Thiếu gia, người cứ chuyên tâm chuẩn bị cho kì thi, sau khi thi tú tài tên cậu đứng đầu tiên, lão phu nhân liền ngày ngày trông ngóng đợt thi
hương năm nay.”
Tôi giật mình đến độ thiếu chút nữa là hiện hình, Tử Thần này tuy còn
nhỏ tuổi vậy mà đã là một tú tài, hơn nữa còn đỗ đầu, xem ra đêm qua tôi đã hiểu lầm cậu ta rồi.
Đối với những người đọc sách và thích đọc sách tôi luôn có một lòng kính phục đặc biệt, vì thế sau đó liền đi theo bọn họ lên núi, muốn nghe cậu học trò nhỏ này có kiến thức gì hay chăng, không nghĩ lại như có một
bụng buồn phiền. Đi được non nửa canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại ở
trong vườn trà. Đây hẳn là sản nghiệp nhà cậu ta. Tử Thần đứng cạnh một
bụi trà, đưa tay khẽ ngắt một phiến lá nhìn kĩ, nụ cười như có như
không, sau đó khoanh tay đứng, đưa mắt hướng ra xa. Lúc này cậu đứng
thẳng hiên ngang, gió núi thổi tung tay áo, quả là một thiếu niên cử chỉ thanh thoát(2).
Tử Thần cùng quản gia hàn huyên đôi chút về số trà mới, tôi đứng bên
cạnh nghe, phát hiện rằng đứa nhóc này đối với chuyện trà lá rất hăng
hái, giống như vừa khám phá một điều bí ẩn, so với điệu bộ trầm mặc ít
nói thật trái ngược, nói nửa buổi trời rồi cẩn thận dạo một vòng quanh
trà viên, sau đó hai người định xuống núi. Tôi chạy nhanh lên phía
trước. Đi thực hiện phương pháp gió núi thổi ra đêm qua.
Tôi lôi viên ngọc cất trong ngực hồi lâu ra, thật ấm áp, khe khẽ sờ nắn, lại có chút không nỡ, không phải do ham của hám tài gì cả, chẳng qua là yêu thích cái đẹp mà thôi. Tôi đặt viên ngọc xuống đường, không ngờ
viên trân châu kia lại lăn lông lốc, chui tọt vào trong bụi cỏ, tôi vội
vàng chạy tới nhặt lên, nhìn thấy nó, vừa dính vài hạt sương sớm, vừa
lấm tấm bùn, đau lòng cả buổi trời. Cẩn thận lau chùi nó sạch sẽ, nghĩ
rằng, vẫn là nên bỏ nó vào trong một cái túi thì tốt hơn, bằng không nếu hai người kia đi mà không nhìn, nhỡ mà dẫm lên, nghĩ đến đó tôi liền
run cả người lên vì xót. Vì thế, tôi liền biến ra một cái hà bao, màu đỏ tươi rực rỡ, rồi bỏ viên trân châu vào trong, sau đó đem cái túi ấy để
giữa đường, đứng ở ngoài nhìn vào, trên suốt dọc đường một màu xanh um
cây cỏ, vật tròn đỏ tươi nổi bật vô cùng, muốn không thấy thì chỉ có bịt mắt mà bước thôi.
Tôi đắc ý tàng hình trốn sau cây, chỉ còn chờ Từ Thần tới nhặt, sau đó
đại công cáo thành, quay về ngủ một giấc, lo nghĩ bao lâu rồi giờ phải
nghỉ ngơi cho khỏe mới được.
Tử Thần cũng quản gia đi tới, tôi cười tít mắt nhìn. Quả nhiên màu đỏ
thật bắt mắt mà, Tử Thần cúi người nhặt lên, sau đó nhìn quanh một chút, chẳng lẽ là sợ người ta bắt gặp à? Không có ai đâu, mau mau mở ra xem
rồi giắt vào eo luôn đi, đây là Thụ tinh mà cậu cứu báo ơn đó, tôi nhắc
thầm trong lòng. Tử Thần mở hà bao ra, tôi cười hì hì chờ xem mắt cậu ta trừng còn lớn viên ngọc kia, kì lạ là, đôi mắt cậu ta lại chẳng hề chớp lấy một cái, chẳng lẽ không biết nhìn hàng sao? Tôi hận không thể nhảy
bổ ra mà nói cho cậu ta biết đây là trân châu Đông Hải, có thể mua được
mười cái Trà viên lớn lận đấy, cậu chủ ạ!
Tiếc là tôi không thể thôi.
Con mắt người quản gia kia trừng lớn như mắt trâu, giọng nói cũng có
chút thay đổi: “Thiếu gia, viên ngọc trai này lớn quá đi mất.”
“Ừ, không biết ai lại làm rớt ở đây?”
Con mắt quản gia như bị dán vào, nuốt nước bọt vội nói: “Thiếu gia, cậu
thật có phúc khí, quay về đưa nó cho lão phu nhân, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui.”
Tử thần nhìn thoáng qua gã quản gia, tiếp: “Vật quý như thế này, người
làm rơi nhất định sẽ quay lại tìm. Chúng ta chờ ở đây, xem có người tới
tìm thì trả lại.” Tôi kinh hãi đến độ cả buổi trời không khép mồm lại
được, tên ngốc này, rõ ràng là nhặt được mà.
Quản gia muốn nói gì đó lại thôi, tôi nghĩ có lẽ trong lòng ông ta cũng
rất khó chịu, mà tôi cũng bực bội hết sức. Chao ôi, tôi thở dài, đứng
chờ một bên, hi vọng tên ngốc này thay đổi ý kiến. Đáng tiếc là đã quá
trưa, bản Thụ tinh đứng đến tê chân đói rã rời vậy mà cậu ta vẫn một mực đứng chờ.
Xem ra tôi đã đánh giá thấp nhân phẩm của đứa ngốc này, còn tưởng cậu ta sẽ giống như những người khác, nhặt được thì sẽ giữ làm của riêng. Lẽ
nào cậu ta định đứng chờ suốt một ngày một đêm hay sao? Đành vậy, tôi
vẫn là nên đến đó rồi tìm cách khác thôi.
Tôi hiện thân ở đằng xa, giả vờ bày ra bộ dạng lo lắng, đúng thật là làm khó nhau mà, tôi chưa bao giờ phải hấp tấp như vậy hết. Đi tới gần Tử
Thần, tôi nhẹ nhàng thi lễ, hỏi: “Xin hỏi vị công tử này, có thấy qua
cái hà bao nào không?”
Tử Thần liếc mặt nhìn tôi, bỗng dưng đỏ mặt, trả lời: “Xin hỏi cô nương hà bao ấy trông thế nào?”
Tôi vội đáp: “Đó là một hà bao màu đỏ, bên trong là một viên ngọc trai.”
Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, đem cái túi từ trong tay áo đưa cho tôi, tôi
cũng thở phào, báo ơn kì này không thành thì đành thôi vậy, tôi liền ra
vẻ mừng rỡ, liên tục cảm ơn. Vẻ mặt phong phú thế này là lần đầu tiên
của tôi suốt cả ngàn năm qua đấy.
Vội vàng nói lời từ biệt, quay về kiểm điểm bản thân, phát hiện ra chủ ý này thật sai lầm, tôi trút giận lên gió núi một trận, quyết định nghĩ
cách khác. Viên ngọc này cậu ta đã nhìn qua rồi, chắc chắn là không thể
dùng được nữa, tặng cái gì thì tốt đây, nhức đầu quá đi mất. Tặng quà
khó như vậy, tôi bắt đầu thấu hiểu nỗi khổ của Long Thất. Sờ mảnh vảy
rồng bên thắt lưng, như thế nào lại bắt đầu nghĩ về Long Thất chứ, chắc
là do Tử Thần lớn lên trông hơi giống anh ta một chút mà thôi.
Tôi buồn khổ mấy ngày liền, đột nhiên nhớ tới kì thi hương theo lời
người quản gia, trong đầu linh quang chợt lóe, có sáng kiến mới rồi, chỉ cần kiên nhẫn đợi kì thi hương bắt đầu, đến lúc đó, rồi tôi sẽ tặng cậu ta một món quà thật lớn.
—–
(1) Hai câu thơ được trích trong bài thơ Khuyến học thiên của Tống
Nhân Tông – hai câu trên tạm dịch: ‘trong sách sẵn có lầu vàng, trong
sách tự có mỹ nhân như ngọc.’ Ý bài thơ muốn nói nếu chăm chỉ dùi mài
kinh sử, đi thi đỗ đạt làm quan thì tự sẽ giàu sang phú quý, vợ đẹp như
ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón.
(2) Bản gốc là翩翩少年 – phiên phiên thiếu niên – Phiên trong nhẹ nhàng,
nhanh nhẹn. Nghĩ mãi mà không có từ nào phù hợp với hình ảnh của Tử
Thần.