Cho dù xe ngựa tiến vào trong cùng, không biết phải đi qua bao nhiêu cánh cửa thì xe mới chậm rãi dừng lại. Hàn Hạo Thần bước xuống xe cũng không có lập tức rời đi, mà đưa tay về phía Lạc Tử Mộng. Nàng kinh ngạc mở to mắt, nhưng rất nhanh liền hết sức tự nhiên đặt tay vào trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, một cánh tay khác của Hàn Hạo Thần nhẹ nhàng đặt ở bên eo của nàng, ôm Lạc Tử Mộng xuống ngựa.
Sau khi xuống xe, Lạc Tử Mộng mới quan sát xung quanh một hồi, nàng sợ hãi than lên, quả thực nơi này so phi trường còn lớn hơn a!
Khó trách người xưa gọi hoàng cung là “Thâm cung nội viện”, chỉ một cửa thành thôi đã trùng trùng điệp điệp như vậy, một chỗ rộng lớn như thế này, nếu bị nhốt ở bên trong hoàng cung, thật đúng là chì còn nước chờ chết.
“Oa! Rốt cuộc ta đã được tới hoàng cung rồi! Thật sự là hoàng cung a!”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, Thiệu Tần và Tiểu Đông không nhịn được bật cười, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Hàn Hạo Thần cư nhiên cũng đang cười.
“Vương Gia, ngài nhanh vào triều đi, nếu không lại lên triều muộn.” Thiệu Tần lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Hạo Thần lúc này mới hồi phục tinh thần lại, quả nhiên đụng phải hồng nhan liền quên chính sự. Nhưng Hàn Hạo Thần không có đem Lạc Tử Mộng xem thành họa thủy, trong lòng hắn cũng hiểu, nếu trong vương phủ không có một kẻ dở hơi như nàng, thật đúng là hắn cũng đỡ một phần tức giận. Kể từ sau khi nàng đến, trong vương phủ không khí cũng vui vẻ hơn nhiều.
“Ừ, ngươi hãy cử người đem Lạc cô nương đến Hàn cung.” Hàn Hạo Thần giao phó nói.
Hàn Hạo Thần mới vừa nói xong, một thái giám liền chạy tới, ân cần nói: “Thần Vương điện hạ, có gì phân phó?”
Lạc Tử Mộng nhận thấy, thân phận của Hàn Hạo Thần quả nhiên đặc biệt, hắn còn chưa có chỉ định ai làm, người khác đã chủ động tìm tới cửa.
Tiểu đông thấy thế tiến lên nói: “Đức Tân, làm phiền ngươi mang Lạc cô nương tới Hàn cung.”
Người được gọi là Đức Tân, vẻ mặt cung kính cười nói: “Tiểu Đông huynh đệ nói gì vậy, có gì phiền toái đâu chứ, đây là việc nô tài phải làm.” Hắn xoay người hướng Lạc Tử Mộng làm một tư thế xin mời nói: “Lạc cô nương, xin mời!”
“Xin? Xin mời đi nơi nào? Hàn cung điện là nơi nào?” Lạc Tử Mộng vừa nghe đến việc nàng bị mang tới một nơi khác lập tức hoảng hồn, vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Hạo Thần, lôi kéo cánh tay của hắn, lộ ra vẻ mặt đáng thương hỏi, “Ngươi… ngươi muốn để cho bọn họ mang a đi đâu vậy?”
“Hàn cung điện? Chẳng lẽ là lãnh cung? Ta không muốn ở lãnh cung, sao ngươi lại làm như vậy, dẫn ta tới đây để cho ta đến lãnh cung ở là sao? Nghe nói nơi đó đều là kẻ điên, hơn nữa mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại bị rất nhiều côn trùng cắn, còn bị khi dễ nữa… Ta không muốn đi…”
Hàn Hạo Thần quả thật dở khóc dở cười, những người còn lại cũng tức xám mặt lại.
Hàn cung điện ở nước Hàn Vũ chính là chỗ ở của Hàn Hạo Thần khi còn là hoàng tử, cũng bởi vì Hàn Hạo Thần từ nhỏ trời sinh tính tình cao ngạo không muốn thân cận cùng người khác, cho nên tiên hoàng mới ban Hàn cung cho hắn, còn những hoàng tử còn lại cũng căn cứ vào tính cách của bọn họ mà ban tẩm điện cho, lại không nghĩ rằng Lạc Tử Mộng lại xem Hàn cung của hắn là lãnh cung.
Chỉ là Lạc Tử Mộng không có nói sai, hàn cung xác thực giông như là lãnh cung, vắng ngắt không có sức sống, lại thêm Hàn Hạo Thần trời sinh tính cô độc. Thật ra hồi trước Thần vương phủ cũng như vậy, chỉ từ khi Lạc Tử Mộng đến mới thay đổi dáng vẻ ban đầu.
Hàn Hạo Thần mấp máy môi cười nhạt nói: “Nơi đó không phải lãnh cung, ngươi nghĩ người như ngươi có tư cách ở lãnh cung!”
Lạc Tử Mộng cau mày suy nghĩ một chút, nói cũng phải, không phải nói lãnh cung là nơi phi tử thất sủng của Hoàng đế ở sao! Nàng thế nào lại quên mất điều đó.
Nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, vì vậy Lạc Tử Mộng hỏi: “Vậy ngươi đưa ta tới nơi nào vậy? Ngươi để mặc ta trong này không quản sao? Nếu ta bị người ta bắt cóc bán đi thì làm thế nào? Ngươi cũng không lo lắng ta bị bán sao?”
Từ đầu chí cuối tay của nàng vẫn nắm thật chặt cánh tay Hàn Hạo Thần không có buông ra, mà Hàn Hạo Thần cũng không có tránh, Đức Tân công công chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng này.
Hàn Hạo Thần nghe nàng nói chỉ nhàn nhạt cười lên: “Ngươi yên tâm, chỉ người nào xui xẻo mới mua phải ngươi thôi.”
“A!” Lạc Tử Mộng không để tâm đáp lại một câu, nhưng đầu óc chợt lóe, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Ngươi có ý gì? Ngươi nói người nào mua ta liền xui xẻo sao?”