“Nhã lâu” là một tòa lâu ở hậu viện bên phải của sơn trang. Tiến vào bên trong, Nhã lâu chia làm hai phía, bên trái là một phòng khách nhỏ, cách một cánh cửa mới đến được khuê phòng.
Phía bên phải là thư phòng, nơi này vô cùng rộng rãi, bên trong cũng có một cánh cửa dẫn đến phòng tắm.
Mộc La Toa ngồi tựa lưng trên chiếc ghế trúc đặt trong thư phòng, trước mặt là một quyển sách đang để mở, mà người đang ngồi ngay ngắn trước bàn học chính là Tiểu Trúc.
Đúng vậy, “Nhã lâu” chính là nơi ở của Tiểu Trúc.
Thân hình nhỏ nhắn ngồi trên chiếc ghế thật to, ánh mắt chăm chú hướng về quyển sách trên bàn, cô bé cầm lấy chiếc bút lông, vẽ từng nét một, chậm rãi viết lại những chữ ban nãy Mộc La Toa vừa dạy.
Tiểu Trúc chăm chú viết viết, thi thoảng còn khẽ liếc nhìn Mộc La Toa. Toa Toa nương dạy nó viết tên của mình xong liền cứ ngây ngốc ngồi ở đó như vậy, không biết người đang suy nghĩ cái gì?
“Toa Toa nương” là cái tên thân mật cô bé gọi từ đáy lòng đối với người mẹ này, nhưng mà bất quá, nó sẽ không nói cho người đâu. Mười ngày trước, Toa Toa nương đi vào nhã lâu, làm bạn cùng học với nó, lại còn dạy nó biết cách viết chữ nữa, cô bé thực sự rất thích Toa Toa nương.
Tuy rằng Tiểu Trúc ít nói chuyện, nhưng Toa Toa nương vẫn rất kiên nhẫn dạy cô bé học bài, trên người nàng còn có một mùi hương đặc thù, thơm mát, lại dễ chịu nữa, mỗi khi có Toa Toa nương bên người, cô bé luôn vụng trộm hít lấy thật nhiều, muốn nhanh chóng lưu lại hương thơm này trong trí nhớ, cảm giác ấy thật sự rất là ấm áp!
Tiểu Trúc có thể cảm thấy được, Toa Toa nương đối với mình là thật tâm thật dạ, nhưng mà mấy ngày nay cứ thấy người hay ngây ngốc, nghĩ vẩn vơ đi đâu đó, người sẽ không phải là đang nhớ cha quá đi?
Mộc La Toa quả thật đang nghĩ về Giang Nhược Viễn thật. Mười ngày nay, trừ bỏ buổi tối hắn nhiệt tình ham muốn thân thể nàng, hai người gần như không hề nói chuyện được với nhau.
Nàng biết, cho dù thời gian có muộn đến mấy, hắn nhất định vẫn phải cùng nàng “cộng chẩm đồng miên”*, kể cả khi ấy nàng đang ngủ, hắn vẫn cứ sẽ không nói một lời mà đòi lấy thật nhiều.
(*cộng chẩm đồng miên: cùng giường chung mộng, ý nói ngủ cùng ấy mà~~chẩm ở đây là cái gối đầu đóa.)
Cũng chỉ có những lúc ấy, nàng mới thấy hắn giống với những người bình thường, có tình cảm, có tri giác, nhiệt tình như lửa nóng khiến nàng chỉ cần nghĩ đến thôi đã mặt đỏ tim đập ngay rồi.
Nhưng nàng còn chưa kip tỉnh lại, hắn đã vội vã rời đi. Đến lúc nàng mở mắt, đối diện với mình chỉ là khoảng hư không tịch mịch làm nàng luôn luôn bất an.
Nàng đã sớm quyết định sẽ không còn động tâm với hắn nữa, cũng không còn tình cảm gì với con người này, nhưng hắn cứ hành động như thế, bảo nàng làm sao có thể mắt không thấy tai không nghe, mỗi đêm hai người thân mật dây dưa cùng một chỗ, hắn lúc nào cũng có thể trêu chọc đến tâm tư khó khăn lắm mới có thể bình phục của nàng.
Nhíu chặt đôi mi thanh tú, Mộc La Toa suy nghĩ, rốt cục, trong lòng hắn, nàng có vị trí như thế nào?
“Toa Toa nương?” Bởi vì lo lắng, Tiểu Trúc khẽ gọi nàng, đây là lần đầu tiên cô bé mở miệng nói chuyện sau một khoảng thời gian rất dài, vì thế mà thanh âm có chút khàn khàn.
Nghe được tiếng nói nho nhỏ, non nớt bên tai, Mộc La Toa không dám tin, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn, con ngươi trong suốt, chính trực đang ngắm mình chăm chú kia.
“Con đang gọi dì sao?”
Tiểu Trúc thấy Mộc La Toa lộ ra vẻ mặt kinh hỉ vô cùng, thật cẩn thận gật đầu, không nghĩ tới lại đổi lấy phản ứng rất lớn của nàng.
Mộc La Toa đang ngồi trên ghế liền nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Tiểu Trúc, kích động cầm lấy hai vai cô bé: “Con mở miệng nói chuyện rồi?” Nàng vô cùng hưng phấn, không kịp đợi Tiểu Trúc trả lời đã nói tiếp: “Con gọi dì là Toa Toa nương? Kêu lại một lần nữa đi được không?”
Tiểu Trúc giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ vào khuôn mặt nàng: “Toa Toa nương, người cười lên nhìn đẹp quá a!”
Lời khen thốt ra từ miệng cô bé khiến Mộc La Toa ngây ngốc giật mình.
Tiểu Trúc vội vàng nói tiếp: “Toa Toa nương, người đừng nhíu mi, nhăn mặt như lúc nãy nữa, Tiểu Trúc sẽ lo lắng lắm!”
Trong lời nói non nớt ẩn hiện sự quan tâm khiến Mộc La Toa vô cùng cảm động, quả không uổng suốt mười ngày nàng cẩn thận chiếu cố, chăm sóc và dạy dỗ Tiểu Trúc.
Tuy rằng cô bé không thích nói chuyện nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, sự nhu thuận này càng làm Mộc La Toa cảm thấy thương tiếc cho Tiểu Trúc, cô bé đang tự phong bế bản thân vào sâu trong thế giới của mình.
Mộc La Toa vươn tay ôm lấy thân mình nho nhỏ kia vào trong ngực, trong lòng nàng tràn ngập cảm kích cùng vui sướng.
“Tiểu Trúc, con đồng ý nói chuyện, Toa Toa nương vui lắm, vui lắm.” Xem ra sau này, trước mặt Tiểu Trúc nàng cần phải chú ý đến cảm xúc của mình hơn một chút.
Hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau chính là thứ đầu tiên mà Giang Nhược Viễn nhìn thấy khi bước chân vào thư phòng của Nhã lâu.
Khuôn mặt bị lớp mặt nạ che khuất khiến người ta không nhìn rõ biểu tình, nhưng Giang Nhược Viễn vô cùng chắc chắn, vẻ mặt của mình bây giờ chắc chắn là kinh ngạc cùng ngỡ ngàng. Hắn thật không ngờ mới chỉ chưa đến mười ngày, Tiểu Trúc đã đồng ý thân cận với Mộc La Toa rồi.
Mộc La Toa cũng phát hiện, hóa ra Giang Nhược Viễn đang đứng ngay bên cạnh mình, nàng vội vàng buông Tiểu Trúc ra, nói với cô bé: “Tiểu Trúc, gọi phụ thân đi, cha con nghe được chắc chắn sẽ rất vui đấy!”
Giang Nhược Viễn có chút khó hiểu, nhìn gương mặt con gái của mình, lại bất chợt phát hiện vẻ tươi cười mà hắn chưa từng nhìn thấy của con bé.
“Phụ thân…” Tiểu Trúc sợ hãi kêu, trong ánh mắt toát lên vẻ chờ đợi.
Từ khi con gái ba tuổi đến nay, đây là lần đầu tiên Giang Nhược Viễn nghe cô bé gọi mình một tiếng cha, hắn vẫn cứ nghĩ cả đời này mình không thể nào nghe được hai chữ này.
Hắn tuy rằng tâm tình kích động nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, ánh mắt màu bạc cũng không hề dao động nhìn thẳng vào thân hình nhỏ bé trong lòng Mộc La Toa. Hắn phát hiện ra nữ nhi của mình đã khác hẳn so với ngày xưa.
Ánh mắt của con bé đã không còn sự khinh bỉ, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên sáng rọi hơn trước. Nhìn cách nó tin tưởng dựa vào người của Mộc La Toa, hắn biết nàng nhất định đã vì Tiểu Trúc mà hao tổn tâm tư không ít.