Chuông học vang lên, giáo sư Trần dạy môn tự chọn tiếng Nhật đúng giờ tiến vào phòng học.
Sau khi vào phòng, giáo sư Trần liền phát hiện ra lớp học hôm nay hết sức náo nhiệt, nhìn qua thì toàn bộ học sinh đều đến đông đủ, cũng ngồi kín cả cái phòng học này. Trừ chỗ ở gần cửa sổ hàng thứ nhất ra thì toàn bộ đều ngồi đầy sinh viên, còn có một vài người mang ghế nhực đến ngồi ở trên cái lối đi nhỏ.
Giáo sư Trần tuổi nghề dạy học không lâu, lần đầu tiên được nhiều học sinh tới cổ động như vậy, vui mừng lại hiền từ nói: "Bạn học mang ghế nhựa có thể ngồi vào hàng thứ nhất, bên này còn có ba chỗ trống."
Có người đáp lại: "Bọn em ngồi chỗ này được rồi ạ, cảm ơn giáo sư!"
Còn có người đáp: "Báo cáo giáo sư! Chỉ có khi ngồi ở trên ghế nhựa em mới có thể học tập thật tốt!"
Nhất thời khiến cho cả lớp cười to.
Giáo sư Trần từ trước tới giờ đều hiền hòa, cũng không có cưỡng cầu, cười ha hả bắt đầu giảng bài.
............
Sinh viên ngồi trên ghế nhựa chính là Đàm Minh.
Hắn sợ Tiếu Nam nhận ra, cho nên mới bóp méo giọng trả lời giáo sư.
Lúc nãy Đàm Minh thấy bài viết ở trên diễn đàn liền lập tức đem ghế nhựa ở phòng ngủ theo tới, để chứng kiến thời khắc Nam ca dỗ dành em gái nhỏ! Mặc kệ như thế nào, cứ tới đã rồi nói sau! Cảnh tượng Nam ca dỗ con gái trăm năm khó gặp như vậy, ghi lại rồi sau này sẽ có cái cho các thành viên trong club nhìn lại.
Hắn bá chiếm một vị trí vô cùng tốt, cùng một hàng với Trà Trà sư muội và Nam ca, tuy rằng góc độ có hơi xa, thế nhưng màn ảnh kéo gần lại cũng có thể chụp đến đầu của hai người.
Bỗng nhiên, có người lén lút vỗ vai hắn.
Hắn vừa quay đầu liền thấy một cô gái không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh mình, hạ giọng nói: "Hắc, bạn học, tôi thấy cậu có hai cái ghế nhữa, chia cho tôi một cái được không?"
Lúc này Đàm Minh mới phát hiện, lúc mày ra cửa đã tiện tay cầm theo hai cái ghế bị dính liền vào nhau.
Hắn tách hai cái ra, đưa một cái cho cô.
Cô gái nói cảm ơn, rồi thuận miệng hỏi: "Cậu cũng là nhìn thấy bài viết trên diễn đàn mới tới đây ăn dưa sao?"
Đàm Minh vỗn muôn snói hắn ở cùng một club với Nam ca, không phải quần chúng ăn dưa thông thường, hắn là đang chứng kiến thời khắc vả mặt quan trong của Tiếu Nam. Nhưng mà, làm một trạch nam đủ tư cách, hắn đối với fan anime manga hay người quen đều có thể thao thao bất tuyệt, thế nhưng đối với những đứa con gái không quen biết này lại phi thường ấp úng, có chút hướng nội đáp một tiếng.
Đáp xong một tiếng, hắn lại lén lút đánh giá cô gái này, cứ cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu.
Bất chợt, hắn mới phản ứng lại.
Đây không phải là cô gái đi cùng Trà Trà sư muội trong ngày chiêu mộ thành viên mới cho club sao! Chính là bạn cùng phòng của cô!
Cố Điềm căn bản không chú ý tới Đàm Minh.
Trong đầu cô ấy bây giờ đều là phải chụp sao cho đẹp, sau đó bạch bạch bạch vả thẳng vào mặt Vương xinh đẹp.
"Bạn học, cậu có thể hơi nhường một chút được không? Cho tôi một vị trí tốt để chụp ảnh."
Đàm Minh: "Cô... Cô muốn chụp cái gì?"
Cố Điềm: "Ảnh thân mật của hai người kia."
Đàm Minh: "Tôi... Tôi chụp rồi gửi cho cô."
Lúc này Cố Điềm mới phát hiện nam sinh phía trước cô, trong tay đang cầm một cái điện thoại, màn hình đã mở trạng thái camera. Cố Điềm lời lẽ chính đáng nói: "Cậu chụp được cái gì rồi, cho tôi xem một chút, tôi là bạn cùng phòng của Lê Trà Trà, cậu không được tùy tiện bịa chuyện, không được bôi đen Trà Trà của tôi."
Đàm Minh nói: "... Thật... thật trùng hợp, tôi là bạn học của Tiếu Nam, là người cùng club với Trà Trà sư muội, tôi... tôi tên là Đàm Minh, lần trước lúc chiêu mộ thành viên mới, chúng ta đã gặp qua trước cửa thư viện."
Cố Điềm rất nhanh đã nhớ lại: "Quả nhiên là trùng hợp, người quen người quen!"
..........
Hàng đầu tiên, hai vị kia hiện giờ đều đang trầm mặc.
Sách giáo khoa nằm giữa vị trí của hai người, mà Lê Trà Trà và Tiếu Nam cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Nửa tiếng sau, hai người vẫn như cũ không nói một câu.
Lê Trà Trà cầm bút, vừa nghe giảng vừa ghi chép lại, thoạt nhìn qua thì cô hết sức là chăm chú nghiêm túc, phảng phất như bên cạnh không có người ngồi. Tiếu Nam chưa từng thấy một Lê Trà Trà như vậy, hoàn toàn không biết cô đang giận cái gì, cứ cảm thấy chẳng thể hiểu nổi.
Nội tâm Tiếu Nam có chút bực bội, lại cẩn thận nhớ lại, từ lúc anh tiến vào phòng học tới bây giờ, con mẹ nó, cô nói ba câu thì hai câu đều là bạn học Vương.
Cứ nhớ lại chuyện này là Tiếu Nam càng thêm bực bội.
Lê Trà Trà không nói lời nào, Tiếu Nam cũng không nói chuyện.
Lại qua 15 phút, giờ là thời gian nghỉ giữa tiết. Chuông tan học vang lên, Lê Trà Trà liền đứng dậy đi ra khỏi phòng học, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Các bạn học trong lớp nhìn về phía Tiếu Nam, đại lão Tiếu Nam mặt mũi âm trầm, cũng đứng lên đi nhanh ra bên ngoài.
Lê Trà Trà là đi vào toilet.
Cô vặn mở vòi nước, rửa mặt, nước lạnh hắt lên trên mặt, cô ngơ ngẩn nhìn chính mình ở trong gương.
Lê Trà Trà tinh tường phát hiện ra nội tâm của mình đang rất khó chịu, không phải bởi vì chuyện của Tiếu Nam và Vương xinh đẹp.
Cô biết Tiếu Nam với Vương xinh đẹp sẽ không có khả năng xảy ra cái gì, những chuyện kia trăm phần trăm chính là do Vương xinh đẹp tự mình bịa ra để cọ nhiệt độ Tiếu Nam mà thôi. Là chuyện bịa, cho nên cô cũng không để trong lòng.
Cô rất rõ ràng, cái mà cô khó chịu chính là việc Tiếu Nam đi mua hoa tai Pikachu.
Một đôi hoa tai như vậy, hiển nhiên là mua cho con gái, cũng không có khả năng mua cho Chân Bảo nữ sĩ, Chân Bảo nữ sĩ sẽ không đeo vật như vậy, cho nên, rốt cuộc là mua cho ai?
Lê Trà Trà bắt đầu chán ghét bản thân mình như vậy.
Cô sinh ra cảm xúc ghen tuông, biết rõ Tiếu Nam đưa cho ai đi chăng nữa cũng chẳng có quan hệ gì với cô, thế nhưng trong thâm tâm lại luôn có một loại dục vọng chiếm hữu.
Cô thế mà bởi vì Tiếu Nam mua hoa tai cho cô gái khác mà không vui.
Lê Trà Trà vặn vòi nước, lại rửa mặt một lần nữa, sau khi ngẩng đầu lên, cô thấy được bản thân mình trong gương, trên mặt rõ ràng viết một câu ~ Cô đang rất không vui. Lê Trà Trà có chút sợ hãi cảm xúc này của mình, căn bản không dám nghĩ tới nữa.
Chuông học vang lên.
Lê Trà Trà hít sâu một hơi, đi về phòng học.
Lúc cô trở lại phòng học, Tiếu Nam đã ở trên chỗ ngồi. Thời điểm cô ngồi xuống liền ngửi thấy một cỗ mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Tiếu Nam bỗng nhiên trầm giọng hỏi: "Có muốn ăn bánh tart trứng hay không?"
Lê Trà Trà nao nao: "Cái gì?"
Tiếu Nam nói: "Sau khi tan học mời cô đi ăn bánh tart trứng, ăn hay không?"
Lê Trà Trà nói: "Không ăn."
Tiếu Nam trầm mặc, lại nói: "Ăn bảnh kem?"
Lê Trà Trà: "Không ăn."
Tiếu Nam: "Sườn heo chua ngọt?"
Lê Trà Trà: "Không ăn."
Tiếu Nam: "Vậy cô muốn ăn cái gì? Nói."
Lê Trà Trà hỏi: "Vì sao em nhất định phải ăn cái gì?"
Tiếu Nam: "Không ăn cũng phải ăn, Lê Trà Trà, cô thiếu nợ tôi thì phải ăn đồ của tôi."
Lê Trà Trà có chút ngốc: "Em nợ anh lúc nào?"
Tiếu Nam: "Tự nghĩ đi."
Lê Trà Trà suy nghĩ hơn 10 phút cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc mình nợ anh cái gì, nói: "Em không có nợ anh."
Tiếu Nam: "Giới thiệ mấy quyển sách kia, không tính?"
Lê Trà Trà không có cách nào phản bác.
Tiếu Nam hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Lê Trà Trà nói: "Bánh kem."
.........
Sau khi tan học tiết tự học xong, tiệm cafe bán bánh kem trong trường học đều đã đóng cửa, chỉ còn cửa hàng bánh kem ở canteen số ba còn mở.
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đi tới canteen số ba, anh đem tất cả bánh kem còn dư lại trong tiệm mua hết, chỉnh tề cất vài trong ba cái hộp hình vuông trong suốt, tổng cộng có sáu cái bánh, mỗi cái đều có vị không giống nhau.
Lê Trà Trà nói: "Ăn xong là hết nợ?"
Tiếu Nam xùy một tiếng: "Cô chắc là dạ dày chim nhỏ kia của cô có thể ăn hết được?"
Cơm chiều nay Lê Trà Trà ăn không ít, lúc này bụng vẫn còn lưng lửng, cứ cho là dùng cái dạ dày thứ hai chuyên ăn đồ ngọt của con gái thì đối với Lê Trà Trà, hai cái bánh thôi cũng đã là cực hạn. Thời điểm cô ăn cái thứ ba, dạ dày liền nhịn không được nữa, tốc độ ăn bánh kem rõ ràng giảm bớt, một ngụm lại một ngụm, gian nan nuốt xuống.
Tiếu Nam lạnh mắt nhìn.
Lê Trà Trà rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lấy bình nước từ trong túi ra, vặn một cái uống một ngụm, lại tiếp tục cầm lấy nĩa. Không ngờ lúc này, Tiếu Nam lại đoạt nĩa của cô, lạnh như băng nói: "Ăn cái rắm, ăn không vào còn cố làm gì."
Lê Trà Trà: "Em ăn được."
Tiếu Nam: "Cô ăn tôi xem."
Lê Trà Trà lại lấy cái nĩa mới, còn chưa mở giấy gói ra, Tiếu Nam đã cướp đi. Lê Trà Trà lại đi lấy cái khác, Tiếu Nam lại lần nữa cướp mất. Cứ như vậy, tất cả cái cô bóc ra đều nằm trong tay Tiếu Nam.
Lê Trà Trà trừng mắt nhìn anh: "Anh không có em ăn."
Tiếu Nam lại hỏi câu khác: "Cô đang giận tôi cái gì?"
Lê Trà Trà lập tức ngốc trệ, cô cúi đầu: "Em không có giận."
Tiếu Nam nhíu mày: "Cô giận dỗi với tôi, còn cùng tôi xa lạ, ngày thường cô ăn không hết đều nói tôi ăn giúp, con mẹ nó là bởi vì bạn học Vương kia hả?"
Lê Trà Trà lập tức ngẩng đầu, hỏi: "Có quan hệ gì với bạn học Vương?"
Tiếu Nam: "Hôm nay cô nói ba câu thì hai câu không rời bạn học Vương."
Lê Trà Trà sửa lại: "Em cảm thấy hôm nay em nói ba câu thì hai câu đều liên quan đến chữ "ăn"."
Tiếu Nam cười lạnh: "Ba ba nói cho con biết, không chấp nhận đứa con rể Vương này đâu."
Lê Trà Trà trừng lớn mắt: "Cái gì mà con rể? Em cùng hắn căn bản không có thân! Chỉ có lúc học môn tự chọn mới nói chuyện với nhau thôi, bình thường đi học căn bản là chẳng nói được mấy câu. Đến cả mặt hắn như thế nào em cũng không nhớ rõ!" Cô cũng học theo anh, cười lạnh: "Em gọi anh là ba ba, anh liền thật sự nghĩ mình là ba em hả? Được, vậy thì khi nào mang mẹ Pikachu tới đây cho em nhìn một lần đi? Để đứa con gái này nhìn xem có được hay không?"
Tiếu Nam hỏi: "Cô nghĩ cái gì trong đầu đấy? Tại sao tôi lại phải cưới một con chuột lông vàng làm vợ? Tôi là không đủ tiền đóng tiền điện hay sao? Cưới nó để nó phát điện cho à?"
Lê Trà Trà nói: "Anh mới nghĩ cái gì trong đầu ấy! Em nói là hoa tai hình Pikachu! Anh chuẩn bị đưa cho cô gái nào? Anh muốn tặng cho ai liền đưa tới đây cho em gặp xem!"
"Cho cô."
Lê Trà Trà nói: "Cho cô là cho ai! Mang tới đây! Em muốn gặp!"
Tiếu Nam: "Cô! Lê Trà Trà!"
Lê Trà Trà lập tức phản ứng lại, lắp bắp nói: "Cái... cái gì?"
Tâm tình của Tiếu Nam sớm đã tốt hơn rất nhiều từ lúc cô nói "Đến cả mặt hắn như thế nào em cũng không nhớ rõ!", lúc này thấy Lê Trà Trà không giương cung bạt kiếm nữa, ngữ điệu cũng mềm đi, đầu tiên là hừ một tiếng từ tỏng lỗ mũi, sau đó mới từ từ nói: "Ngày hôm đó cô cứ nhìn chằm chằm con gấu bông Pikachu đó, tôi cho rằng cô thích, liền thuận tay muốn mua tặng cô để cảm ơn việc cô đi xem phim với tôi, sau đó lại quên đưa."
Lê Trà Trà "A" một tiếng, mặt hơi hồng hồng.
Tiếu Nam: "Có ăn bánh kem nữa không?"
Lê Trà Trà nhỏ giọng nói: "Không ăn, không ăn được nữa."
Tiếu Nam nói: "Lãng phí, kén ăn."
Nói thì nói vậy, thế nhưng anh vẫn đem bánh kem còn dư lại ăn hết.