Lông mày Tiếu Nam lập tức nhíu lại, nhìn bốn phía xung quanh, chăn đệm trên giường đã được gấp chỉnh chỉnh tề tề, sờ sờ khăn trải giường đã sớm không còn hơi ấm, hiển nhiên là cô đã rời đi một lúc lâu rồi. Bỗng dưng, anh phát hiện trên mặt đất có một tờ giấy.
Anh vừa mở ra, bên trên liền có một câu ~
[Em đi trước.]
Anh đi được vài bước, lại phát hiện ở trong thùng rác có bảy, tám tờ giấy bị vo lại. Anh nhặt lên, mở ra, bên trong tất cả đều là ~ [Em về đi học.]; [Em có việc đi trước.]; [Em có việc gấp.];...
Chữ viết còn có chút run.
Tiếu Nam gọi điện cho Cố Điềm.
Anh hỏi: "Lê Trà Trà có về phòng không?"
Cố Điềm ho nhẹ một tiếng, nói: "Không... không ạ."
"Được, cảm ơn."
.......
Cố Điềm buông điện thoại, chần chờ nhìn Lê Trà Trà ngồi đối diện mình, nói: "Anh ấy bảo được, cảm ơn."
Lê Trà Trà nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Cố Điềm nhưu muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng thì lời cũng không nói ra được, tiến lên ôm lấy Lê Trà Trà, nói: "Trà Trà, nếu như cậu muốn nói ra, tớ nguyện ý lắng nghe. Nếu như cậu không muốn nói, tớ có thể đi ra ngoài cho cậu yên tĩnh. Cậu đừng khổ sở như vậy. Nghĩ tới những đứa trẻ sinh ra trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc mà xem, bọn họ khổ bao nhiêu, đối lập với họ, chúng ta đã rất hạnh phúc rồi, trừ lúc sinh mệnh cạn kiệt ra, không có gì là không thể vượt qua cả."
Lê Trà Trà nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Điềm nhìn cô thêm vài lần, xác định cô không có việc gì xong mới trở lại vị trí của mình, tiếp tục nói chuyện phiếm với "Diệt bá ba ba."
"... Aizz, bạn cùng phòng của em đang rất buồn, em cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào nữa. Em cứ tưởng là bởi vì đám người trên mạng bôi đen nên mới vậy, nhưng hiện tại em lại phát hiện, hình như không giống như thế. Em cảm thấy, bạn cùng phòng của em cùng đối tượng của cô ấy xuất hiện vấn đề về tình cảm..."
Đàm Minh quay đầu liền gửi tin nhắn cho Tiếu Nam.
[Đàm Minh: Nam ca, anh có ở cùng Trà Trà sư muội không? Em nghe bạn cùng phòng cô ấy nói, hiện tại cô ấy đang rất buồn.]
[Tiếu Nam: Cô ấy ở KTX?]
[Đàm Minh: Đúng vậy, hình như là 6h sáng đã về.]
Lê Trà Trà sau khi lên hot search thì độ chú ý trong trường được tăng lên rõ rệt, mặc kệ cho cô đi đến chỗ nào thì đều có người lén lút chụp ảnh. Lê Trà Trà bất đắc dĩ bị buộc đeo khẩu trang cùng kính râm và mũ lưỡi trai một lần nữa, ngay cả bình thường khi đi học hay ngồi hàng đầu cũng phải trốn xuống hàng cuối cùng.
Buổi chiều cô còn có tiết chuyên ngành, đang cùng Cố Điềm ngồi ở hàng cuối cùng.
Thời gian nghỉ giữa giờ, trong phòng học chợt vang lên tiếng ồn ào, Cố Điềm đẩy đẩy Lê Trà Trà, nói: "Trà Trà, Tiếu Nam kia."
Lê Trà Trà đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu.
Cố Điềm nói: "Ây, anh ấy cũng không tới đây, ngồi ở đối diện bên kia."
Lê Trà Trà lại đáp một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.
Chuông vào học vang lên.
Giáo sư cũng phát hiện trong lớp nhiều thêm một bạn học lạ mặt, cười tủm tỉm hỏi: "Bạn nam ngồi bàn cuối cùng kia, học khoa nào thế?"
Trong lớp có không ít người đều chặt chẽ chú ý tới động thái trên diễn đàn trường học, tự nhiên là biết tới chuyện ái muội của Tiếu Nam và Lê Trà Trà hôm nọ. Tiếu Nam ở trong trường là một nhân vật phong vân, đối với mọi người đều để lại ấn tượng rất sâu đậm, trước giờ cứ nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thế nhưng lại ngược lại, Tiếu Nam người này, mặc kệ tướng mạo hay gia thế đều không phải thứ mà người thường có thể với tới được. Nữ thần yêu đương với người khác, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý, thế nhưng thần với thần yêu đương thì lại khác!
Vì thế, có người nhìn Lê Trà Trà một cái, lại nhìn sang Tiếu Nam một cái, hai người đều ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng lại cách nhau một cái lối đi nhỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đôi tình nhân này đang giận dỗi nhau, liền mở miệng trợ công: "Báo cáo giáo sư, anh ấy là tới theo đuổi hoa khôi của khoa chúng ta đó!"
Giáo sư cũng là người trẻ tuổi, sau khi nghe xong liền cười một tiếng, nói: "Được, học ra học, yêu ra yêu, nghe giảng cho tốt đã, phải biết kiến thức chuyên nghiệp của khoa chúng ta mới có thể có chung đề tài với cô gái của khoa này được."
Trong lớp học một trận cười vang.
Giáo sư liền bắt đầu giảng bài.
Không ít bạn học lặng lẽ chú ý tới hai người.
Mà hai người này tựa hồ là hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, mỗi người ngồi một góc, một người nghiêm túc ghi chép lại bài giảng, một người lại đang nghiêm túc nghe giảng, hai người căn bản chưa từng liếc nhìn nhau lấy một cái. Thẳng tới khi tan học, hai người vẫn như cũ không có bất cứ giao lưu gì.
Các bạn học lục tục tời khỏi lớp.
Cố Điềm liếc nhìn hai người một cái, nói với Lê Trà Trà: "Trà Trà, tớ còn có hoạt động với club, tớ đi trước nhé."
Nói xong, cô ấy liền chạy biến.
Dần dần, trong lớp cũng chỉ còn lại hai người Lê Trà Trà và Tiếu Nam, an tĩnh đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy được. Thế nhưng là vào lúc này, Lê Trà Trà liền đứng lên thu dọn sách vở, đi ra khỏi phòng học. Tiếu Nam cũng đứng lên, ba bước thanh hai chặn trước mặt cô, còn thuận tay đem cửa phòng học đóng lại.
Anh nhìn cô, hỏi: "Em trốn cái gì?"
Lê Trà Trà nói: "Em không trốn..."
Tiếu Nam hỏi: "Chuyện tối hôm qua nhớ được bao nhiêu?"
Lê Trà Trà nói: "Đều đã quên."
Tiếu Nam: "Có ý gì?"
Lê Trà Trà: "Em cái gì cũng quên rồi, sau khi vào quán bar, những việc sau đó đều đã quên."
Cô cúi đầu không nhìn anh.
Tiếu Nam thấy dáng vẻ này của cô, đáy lòng có một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
... Chuyện ở khách sạn đã quên thì không nói, ngay cả việc ở quán bar, trước lúc cô uống rượu cũng quên? Cô rõ ràng là nhớ chuyện anh thổ lộ với mình, thế nhưng lại có dáng vẻ như ngày hôm qua, rũ đầu xuống cái gì cũng không nói.
Trong nháy mắt kia, Tiếu Nam liền cảm thấy lòng tự trọng của nam nhân bị Lê Trà Trà dẫm dưới chân.
Anh nói: "Lê Trà Trà, tôi hỏi lại em một lần nữa, em thật sự không nhớ gì hết?"
Lê Trà Trà im lặng.
Anh tức giận cười lạnh một tiếng, nói: "Được."
Tiếu Nam quay đầu liền đi, quên mất việc ban nãy mình đã đóng cửa lại. "Rầm" một cái nặng nề đụng phải cánh cửa, cái trán trong nháy mắt đỏ thành một mảng lớn. Anh hung hăng đẩy cái cửa ra, cửa chịu lức quá nặng, đập mạnh ra đằng sau, anh tức giận đến không chịu nổi nhưng lại sợ cửa đụng vào Lê Trà Trà nên theo bản năng liền giơ tay ổn định cái cửa lại.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy cô vẫn cúi đầu xuống, lại càng tức giận hơn.
.........
Hôm sau là cuối tuần, Lê Trà Trà rốt cuộc cũng mở di động lên.
Vừa mở máy, cô liền nhận được rất nhiều tin nhắn, Lê Bách và Văn Hương, còn có cuộc gọi nhỡ liên tiếp nhảy ra che lấp cả màn hình điện thoại. Cô trực tiếp ấn xóa hết, cũng coi như không nhìn thấy.
Qua năm phút sau, Lê Bách gọi tới.
Môi cô hơi run.
Một lát sau, có người tới gõ cửa phòng Lê Trà Trà. Sau khi mở cửa, phát hiện ra là cô gái ở phòng ngủ cách vách, đang mặc áo ngủ, trong tay xách cơm hộp, hiển nhiên là vừa mới chạy xuống lầu lấy cơm. Cô ấy ngáp một cái, nói: "Lê Trà Trà, cha mẹ cậu tìm cậu, đang ở bên dưới đó."
Cô nói: "Cảm ơn."
"Không có gì, cha mẹ cậu bảo dưỡng thật tốt, đẹp hơn trong TV nhiều lắm, hâm mộ ghê, tình cảm nhà cậu tốt thật đấy."
Lê Trà Trà gượng cười.
Chờ cô gái cách vách về phòng, Lê Trà Trà mới phát hiện Lê Bách và Văn Hương đã gọi tới cho mình hai cuộc. Lần này cô trực tiếp gửi một tin nhắn qua ~ [Con xuống bây giờ.]. Lần ra cửa này, cô theo thói quen đội mũ lưỡi trai, đeo kính và khẩu trang, thế nhưng đi được vài bước lại cởi ra ném lên mặt bàn.
Lúc xuống dưới liền nhìn thấy Lê Bách và Văn Hương.
Hai người đều đeo kính râm, đứng dưới tàng cây.
Có học sinh nhận ra hai người, còn đi qua xin chữ ký. Văn Hương tươi cười thân thiết kí cho bạn học đó, còn cười ngâm ngâm mà nói: "Hình như cháu cùng KTX với Trà Trà đúng không, phiền cháu chiếu cố con bé nhiều hơn nha."
Lúc Lê Trà Trà đến gần liền nghe thấy tiếng cười.
Văn Hương ký xong liền nhìn thấy Lê Trà Trà, hướng cô vẫy tay: "Sao xuống lâu vậy con?"
Lê Bách cũng mở miệng nói: "Lên xe đi, cha mẹ đưa con đi ăn."
Lê Trà Trà lắc đầu.
Hình như Văn Hương chú ý tới cái gì, liền nói: "Có bôi kem chống nắng chưa? Sao lại không đội mũ? Da bị đen sẽ không dễ dưỡng trở lại đâu."
Lê Trà Trà vẫn lắc đầu như cũ.
Lê Bách nói: "Con, đứa nhỏ này sao lại cứ lắc đầu như thế, nhìn thấy cha mẹ..." Ngữ khí hơi hơi cao lên, nhưng ngay sau đó như chú ý tới cái gì, lại giảm nhẹ thanh âm xuống, nói: "Lên xe, đi ăn cơm."
Lê Trà Trà lui lại một bước, yên lặng nhìn cha mẹ của mình.
Cô nói: "Con không đi."
Văn Hương: "Làm sao, lại nháo cái gì?" Bà ta nhìn bốn phía, lại hạ giọng nói: "Cha mẹ để con tham gia gameshow là muốn tốt cho con, con không muốn tham gia có thể nói thẳng, không cần phải tắt máy như thế. Tối hôm qua con ở cùng với Tiếu thiếu gia đúng không? Từ khi nào mà quan hệ hai đứa lại tốt như vậy?"
Lê Trà Trà lại lui về phía sau một bước.
Cô nói: "Con có thể tham gia gameshow, nhưng con có hai yêu cầu. Đây là lần cuối cùng con tham gia, cũng là lần cuối cùng xuất hiện trên truyền hình, về sau, mặc kệ là chương trình gì, con đều sẽ không làm, mặt khác, thù lao tham gia gameshow đều phải thuộc về con."
Sắc mặt Văn Hương biến đổi.
"Trà Trà, con có ý gì?"
Lê Trà Trà nói: "Mẹ, chú ý một chút, nơi này là trường học, là nơi công cộng, ít nhất thì gần đây mẹ khá nổi ở trong trường, đi đến đây cũng đều sẽ có người chụp lén, nói không chừng hiện tại có một cameras giấu kín đang rình quay tất cả chúng ta, hai người sẽ không hy vọng đoạn video như vậy sẽ bị up lên mạng chứ?"
Lê Bách không vui nói: "Lê Trà Trà, con lên đại học là tưởng mình đủ lông đủ cánh rồi sao?"
Lê Trà Trà nhàn nhạt nói: "Con không cần biết có đủ lông cánh hay không, chỉ biết là yêu cầu tham gia gameshow lần này của cha mẹ, nếu như con không tham gia, không ký hợp đồng, hai người chắc chắn sẽ mất đi cơ hội khó có được này đúng không?"
Sắc mặt Văn Hương nháy mắt trắng bệch, nói không ra lời.
Lê Trà Trà lại nói: "Yêu cầu của con cũng không được coi là quá phận, trước kia con tham gia chương trình, làm đại diện quảng cáo, một phân tiền con cũng không lấy, hai người nói là hai người giữ hộ, vậy thì để cho hai người giữ, con không cần. Nhưng hiện tại con đã sắp thành niên, tiền con kiếm được nên do con giữ, con cũng có quyền được giữ. Nếu như hai người không đáp ứng, cũng không sao, cái gameshow này hai người sẽ không có biện pháp cưỡng ép con tham gia. Nếu truyền thông hỏi vì sao con không tham gia, con sẽ dựa theo cảm nhận của nội tâm mình, trả lời đúng sự thật."
Cô nở một nụ cười tươi.
"Ba ba, mẹ, hai người suy nghĩ thật tốt đi, nghĩ kỹ rồi hẵng gọi điện cho con."
Nói xong, Lê Trà Trà cũng không đợi câu trả lời của Lê Bách và Văn Hương, xoay người về phòng ngủ. Chờ tới lúc về tới phòng ngủ, cô chỉ cảm thấy chân có chút nhũn ra, dựa lưng vào cánh cửa, nhẹ nhàng thở dài.
- ---------------
Shmily: Đừng trách Trà Trà! Trà Trà có nỗi khổ tâm của cô ấy! Ngàn vạn lần đừng trách Trà Trà! Hãy cầu nguyện sớm tới ngày đôi bạn trẻ cởi bỏ hiểu lầm và về bên nhau nhé!