Gió lạnh thổi qua, mang đến một cảm giác lạnh thấu tim.
Ngón tay Lê Trà Trà bị đông lạnh đến cứng đờ.
Một lúc lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, hà hơi vào lòng bàn tay, ôm cái túi nhanh chóng chạy về phía KTX. Lúc về đến phòng ngủ có máy sưởi, cái miệng nhỏ của cô mới thờ phào, thành thạo cởi quần áo, đem cái váy kia mặc vào, khoác thêm cái áo choàng ở bên ngoài.
Cô hơi dừng một chút, lại cầm máy uốn tóc uốn tóc công chúa cho mình, sau đó lại vẽ một lớp trang điểm, phối hợp với đánh mắt và son môi.
Sau khi hoàn thành xong tất cả thì cũng đã qua nửa tiếng.
Lê Trà Trà đứng trước gương nhìn bản thân mình, khóe miệng ngây ngốc giương lên.
Ngay lúc này đây, điện thoại của cô rung lên một tiếng, là tin nhắn WeChat.
Là tin nhắn của Tiếu Nam ~
[Tuyết rơi.]
Lê Trà Trà đẩy cửa ban công ra.
Bên ngoài quả thực đã bắt đầu nổi lên những bông tuyết phất phơ, đám sinh viên chưa rời trường đang cao hứng đứng bên dưới hò hét, cô gái phương Nam bên phòng ngủ cách vách càng là vui vẻ ngó ra bên ngoài ban công thét chói tai, học sinh đi trên đường cũng dừng bước, có người duỗi tay nắm lấy tuyết, có người cầm di động chụp ảnh, còn có mấy đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết.
Trong lòng Lê Trà Trà khẽ nhúng nhích, trực tiếp call video cho Tiếu Nam.
Tiếu Nam nhận rất nhanh.
Anh cũng đang đứng trên ban công phòng ngủ, đằng sau là những bông tuyết màu trắng đang bay xuống.
Câu đầu tiên của anh là: "Lê Trà Trà, đi vào thay áo lông rồi ra xem tuyết."
Lê Trà Trà không động nhìn anh.
Tiếu Nam: "Làm sao?"
Lê Trà Trà lại nhìn anh, chớp chớp mắt.
Tiếu Nam vẫn không có phản ứng gì, nửa ngày sau mới nói một câu: "Em mặc cái này quá mỏng, sẽ bị cảm mạo, mau quay vào thay quần áo."
Lê Trà Trà từ bỏ, ngoan ngoãn đáp một tiếng, đi vào bên trong cởi áo choàng, lại mặc áo lông vũ vào, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài ban công. Lúc này Tiếu Nam lại nói: "Dự báo thời tiết nói mấy ngày này sẽ có tuyết rơi, hôm nay có hơi bé, chờ sau khi tuyết rơi dày hơn, tôi mang em đi nặn người tuyết."
Hai mắt Lê Trà Trà tức khắc sáng lên, hỏi: "Thật ạ?"
Tiếu Nam: "Hội trưởng của em đã lừa em bao giờ chưa? Đừng đứng ở ban công nữa, vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lê Trà Trà đáp một tiếng, tuy rằng đáy lòng có một tí xíu mất mát vì Tiếu Nam không chú ý tới cô đã trang điểm tỉ mỉ như vậy, thế nhưng nghĩ tới chuyện có thể cùng anh đi nặn người tuyết, một xíu mất mát kia lại biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi trò chuyện video kết thúc, Lê Trà Trà lại ngắm mình trong gương.
Cô gái ở trong gương, ngay cả khóe môi cũng không nhịn được cong lên, tim trong ngực đập "bang bang", kịch liệt mà hữu lực, cô chưa bao giờ mong chờ tới ngày mai đến vậy, thậm chí chỉ hận không thể có một cái máy thời gian, chớp mắt bay đến tương lai.
Lê Trà Trà lại nhìn gương ngây ngốc nở nụ cười.
Qua thật lâu, cô mới bị thanh âm phát ra từ điện thoại lôi trở về.
Điện thoại truyền tới một tin tức giải trí ~ [Lục Thần đã soái đên một cảnh giới mới.]. Cô click mở bài viết, là ảnh chụp Lục Thần tham gia hoạt động ở trung tâm thương mại ngày hôm nay, tất cả đều là người qua đường chụp lại, không được rõ nét lắm, thế nhưng như vậy cũng không ngăn được tướng mạo quá mức anh tuấn của Lục Thần.
Lê Trà Trà lại nhớ tới lời hôm nay đạo diễn Vương nói ~
"... Nam chính quyết định là Lục Thần... lấy nhiệt độ hiện tại của cháu, sau khi quay xong 30 tập, một tập được năm vạn cũng còn ít, nếu cháu cảm thấy hứng thú thì có thể đi thử vai."
Cô lại nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình.
Lê Trà Trà tìm được tin nhắn thời gian và địa điểm đạo diễn Vương gửi, quyết định thử một lần.
.......
Lê Trà Trà không có kinh nghiệm đóng phim, cô chỉ tham gia qua hai cái gameshow, chụp qua vài cái quảng cáo mà thôi. Nhưng việc chụp ảnh quảng cáo đã là chuyện từ khi còn rất nhỏ, cũng có rất nhiều đạo diễn và người quay phim khen Lê Trà Trà có khả năng cảm thụ đối với màn ảnh.
Trước khi tham gia thử vai cô cũng có chút thấp thỏm, bất quá sau khi xem kịch bản xong, một tia thấp thỏm kia lại biến mất, giống như theo lời của đạo diễn Vương, đây là một bộ phim nói về thanh xuân vườn trường, một motip quen thuộc từ đồng phục tới áo cưới ~ Nữ chính Tống Sa Sa là một học bá, quen biết với đại ca vườn trường Đường Nam Chu, hai người từ quen biết đến yêu nhau, sau đó lại bởi vì đất khách mà tách ra, nhiều năm sau gương vỡ lại lành, hoàn mỹ viết nên một câu chuyện tình yêu ngọt ngào. Bộ phim này, yêu cầu đối với nữ chính rất đơn giản, một, phải có hơi thở của thanh xuân, hai, là phải xinh đẹp, ba, là phải có cảm giác thiếu nữ.
*Giới thiệu một chút ạ. Tống Sa Sa và Đường Nam Chu là hai nhân vật chính trong tác phẩm "Ôn nhu tận đáy lòng đều là em" [Đáy lòng ôn nhu đều là ngươi], có cùng tác giả với "Tiểu xao động" – Đạm Anh. Truyện chưa được edit, nếu bạn nào muốn đọc thì có thể lên wiki.com đọc bản convert.
Ba yêu cầu này, đối với Lê Trà Trà mà nói, quả thực là đúc từ một khuôn.
Cô chỉ cần là chính mình là được rồi.
Sau khi thử vai xong không đến một tuần, Lê Trà Trà liền nhận được kết quả, rất may mắn là cô đã được đạo diễn lựa chọn.
Người phụ trách đem hợp đồng đến cho Lê Trà Trà nhìn, mỗi khoản ghi trên đó, cô đều xem rất cẩn thận, cũng sợ bị hố, còn nhờ tới cố vấn pháp luật chuyên nghiệp Trương Đông, sau khi xác nhận không thành vấn đề xong, mới tỏ vẻ sau Tết Âm Lịch mới ký hợp đồng. Bởi vì chưa trưởng thành, nếu muốn ký hợp đồng thì phải có chữ ký của người giám hộ, Lê Trà Trà muốn ký một mình cho nên liền thương lượng với người phụ trách của đoàn làm phim, đem hợp đồng kéo dài tới Tết Âm, bởi vì sau Tết Âm, cô mới qua sinh nhật 18 tuổi.
"Chú Ôn, chú nhìn nè!"
Ước định thời gian ký hợp đồng xong, Lê Trà Trà liền đi tới phòng làm việc của Ôn Minh, đem tin tức tốt này báo cho hắn: "... Đạo diễn LÝ dự tính hai tháng nữa mới bắt đầu quay, lấy bối cảnh ở thành phố A, chờ sau khi quay xong là có thể nhận được tiền rồi! Muộn nhất thì tháng sáu sẽ xong, cũng có nghĩa là tới tháng sáu năm sau là cháu đã có thể kiếm đủ 200 vạn rồi, 200 vạn đó sẽ trả hết nợ dưỡng dục của Lê Bách và Văn Hương! Dựa theo kế hoạch ban đầu của cháu khi viết quảng cáo thì đã nhanh hơn hẳn một năm, giới giải trí quả nhiên là thánh địa của đồng tiền!"
Cô vuốt ngực, lại nói: "Nghĩ đến sau khi trả hết nợ, cháu sẽ không còn gánh nặng gì nữa, đối với tương lai sau này cũng tràn ngập chờ mong hơn. Chú Ôn, đã ba tháng rồi cháu không tới quán bar đó!"
Ôn Minh hỏi: "Có uống thuốc không?"
Lê Trà Trà lắc đầu.
Ôn Minh lại cười: "Đây là trạng thái phi thường tốt, cách thời gian cháu khỏi hẳn không còn xa nữa rồi, về sau không cần tới đây thường xuyên nữa, nửa năm tới một lần cũng được."
Lê Trà Trà chớp chớp mắt, nói: "Cháu cảm thấy cháu đã khỏi hẳn rồi mà, cũng không nghĩ tới loại chuyện như tự sát nữa."
Ôn Minh sờ sờ đầu cô: "Vẫn phải tới đây để chú kiểm tra mới được."
"Dạ, cháu biết rồi!"
Điện thoại Lê Trà Trà vang lên, cô cúi đầu nhìn, đuôi lòng mày lập tức xẹt qua một tia vui sướng, cô cười ngâm nga nói: "Chú Ôn, cháu về trường trước đây, anh ấy hẹn cháu ăn cơm."
Ôn Minh hơi hơi gật đầu: "Đi đi, đi đường chú ý an toàn, sau khi về trường thì nhắn tin cho chú, biết chưa?"
Lê Trà Trà gật đầu như gà con mổ thóc.
Chờ sau khi Lê Trà Trà đi khỏi, cô gái trước quầy liền tiến vào dọn dẹp bàn trà, thấy Ôn Minh đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lộ ra vẻ mặt lo lắng, không nhịn được liền hỏi: "Bác sĩ Ôn, Trà Trà không phải sắp khỏi hẳn rồi sao? Sao anh còn lo lắng như vậy?"
Ôn Minh lắc đầu, không nói gì.
Cô gái trước quầy cũng biết đây là chuyện riêng của người bệnh, cũng không hỏi lại nữa, thu dọn xong liền đi ra ngoài.
Ôn Minh vẫn có vài phần phiền muộn.
Tuy rằng nói Trà Trà dần dần khỏi hẳn là một chuyện tốt, thế nhưng làm bác sĩ chủ trị của cô, cô làm cách nào có thể khỏi hẳn, hắn đều hiểu rõ trong lòng. So với việc nói cô đã suy nghĩ thông suốt, chi bằng nói cô đang đem tâm linh an ủi của mình chuyển dời lên trên người Tiếu Nam thì đúng hơn. Nhất cử nhất động của anh đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, mặc dù cô không nói, thế nhưng hắn cũng nhìn ra được, cô hiện giờ rất ỷ lại vào Tiếu Nam. Nếu tình cảm của hai người cứ thế phát triển tốt lên, tự nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì, chỉ lo nó sẽ phát triển theo chiều hướng đi xuống.
Rốt cuộc thì Ôn Minh cũng không còn là trẻ con nữa, hắn biết, trên thế gian này, thứ mong manh không xác định được nhất chính là hai chữ "tình cảm", đặc biệt là tình cảm giữa nam và nữ.