Tiểu Xao Động

Chương 66



Editor: Shmily

- ---------------------

Hoàn cảnh trong núi không so được với thành phố lớn, hiện tại còn là mùa hè, muỗi con đặc biệt nhiều. Bất quá Lê Trà Trà lại chơi rất vui vẻ, nơi này hoàn cảnh còn kém, cô không đeo theo kính râm và khẩu trang cũng không có ai nhận ra cô. Rời xa ồn ào náo động ở trên mạng, nội tâm cô bây giờ hiếm có khi được bình tĩnh lại.

Trên đường trở về có đi qua một con suối nhỏ, dòng nước chảy xuôi trong thấy đáy, hoàn toàn không hề bị ô nhiễm, còn có thể nhìn thấy được hai con cá đang đuổi theo nhau, ung dung tự tại.

Tiếu Nam hỏi cô: "Có muốn ăn cá không?"

Lê Trà Trà: "Anh muốn bắt cá sao?"

Tiếu Nam: "Lần trước có học được từ chú Dương."

Lê Trà Trà từ nhỏ tới lớn đều sinh hoạt ở trong thành phố, tất nhiên là chưa bao giờ tự tay bắt cá, mắt thấy Tiếu Nam xắn ống quần, lội xuống dòng suối, nhìn thấy rất thú vị, cũng muốn làm thử xem. Bất quá Lê Trà Trà không quá thích cảm giác trơn trượt cho nên có chút do dự.

Tiếu Nam nói: "Em ở trên bờ đợi anh, anh bắt được sẽ cho em sờ, sau đó sẽ nướng lên ăn."

Lê Trà Trà gật gật đầu.

Không ngờ là con cá kia vô cùng giảo hoạt, Tiếu Nam ngâm dưới đó hơn 10 phút cũng không thể chạm được vào nó, vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt nhỏ bị ánh mặt trời phơi đến đỏ bừng đang chuyên chú xem mình bắt cá của Lê Trà Trà. Anh hơi trầm ngâm, sau đó đi lên bờ, đánh giá bốn phía xung quanh, thấy cách đó không xa có một cái cây đại thụ, liền lôi kéo Lê Trà Trà qua đó.

Lê Trà Trà hỏi: "Không bắt cá nữa sao? Nhìn anh bắt cá em thấy rất thú vị..."

Tiếu Nam: "Lát nữa rồi bắt."

Anh đi quanh cây đại thụ một vòng, duỗi tay sờ sờ thân cây, còn lưu loát trèo lên bên trên khiến cho Lê Trà Trà giật mình sửng sốt. Một lát sau, anh mới trèo xuống, cởi áo ra phủ lên trên đất, nói với Lê Trà Trà: "Em ngồi đây đi, anh đã kiểm tra qua rồi, trên cây không có rắn, thân cây cũng không có côn trùng."

Tiếu Nam biết phần lớn các cô gái đều sợ rắn với côn trùng, anh đã từng xem qua gameshow của Lê Trà Trà, có một tập ở nông thôn, hai người trưởng thành ôm lấy một cái thân cây, bị một con côn trùng có vẻ ngoài giống với màu của thân cây bò lên, mềm mềm còn hơi mấp máy, dọa cho một đám con gái sợ tới mức xanh cả mặt, Lê Trà Trà cũng là một trong số đó.

Lê Trà Trà cười: "Hì, em nào có yếu đuối như thế chứ."

Tiếu Nam nói: "Em có thể yếu đuối, bạn gái anh yếu đuối, anh gánh được, người khác cũng không cần quản..."Đại khái là do hoàn cảnh, Tiếu Nam cũng khó có được khi tưởng tượng kỳ diệu một hồi, nói: "Nếu hai chúng ta bị lạc trên hoang đảo, anh đều có thể đem em nuôi giống như một cô công chúa, hiện tại mời công chúa ngồi, để ta đi bắt cá cho nàng."

Nếu như là trước kia, Lê Trà Trà khẳng định sẽ đứng ngồi không yên, sẽ lo lắng mắc nợ nhân tình của anh, thế nhưng hôm nay cô ngồi xuống đây, trong lòng chỉ cảm thấy yên tâm thoải mái, cảm giác an toàn mười phần, cũng không cảm thấy thiếu nợ Tiếu Nam cái gì, ngược lại, nội tâm vừa yên lặng lại thỏa mãn, giống như trái tim trống rỗng bỗng nhiên được lấp đầy vậy. Hơn nữa, khi nhìn Tiếu Nam đang nghiêm túc bắt cá dưới con suối nhỏ, cô còn lén lút cong cong mặt mày, có loại cảm giác cả đời cứ thế này cũng không sao cả.

Thế nhưng rất nhanh, Lê Trà Trà liền đỏ hết cả mặt mũi.

Tiếu Nam cởi trần nửa thân trên đứng ở trong suối bắt cá, bởi vì ánh mặt trời cho nên người anh toát ra một chút mồ hôi, mồ hôi lướt qua khuôn ngực rắn chắc của anh, trượt xuống dưới tám khối cơ bụng. Lê Trà Trà chỉ biết nuốt nước miếng, bạn trai cô thuộc về loại mặc áo vào nhìn thì gầy nhưng khi cởi ra thì lại săn chắc như vậy, cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy bộ dáng khi anh không mặc quần áo. Lúc ăn tết, sau khi bày tỏ tâm ý của mình xong, ban đêm anh liền ngồi cạnh cô dạy cho cô một khóa học về sinh lý. Sau đó toàn bộ thời gian nghỉ đông, hai người đều đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hẹn hò ngọt ngào tự nhiên cũng không thể thiếu, cũng có vài lần thừa dịp nghỉ mà phòng ngủ lại không có ai, cô thường đi qua phòng anh ngủ mấy đêm, Tuy là hai người chưa làm tới bước cuối cùng kia, thế nhưng những gì nên nhìn cũng đều nhìn cả. Bất quá lúc đó là ban đêm, đen thùi lùi, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Hiện giờ quang minh chính đại cởi bỏ áo đứng giữa dòng suối nhỏ, bạn trai của cô lại hồn nhiên không biết là bản thân đang tản ra một loại hormone nam tính không thể cưỡng lại được, làm cho cô nhìn đến thất thần.

Lê Trà Trà nặng nề nuốt nước miếng, trong lòng liền nhớ tới nhiệt độ của lồng ngực mạnh mẽ đó, vài tối ngủ cùng nhau, đều là anh chặt chẽ ôm cô ngủ.

Mặc dù lúc sau hai người ai cũng đều bận rộn với công việc của mình, hiếm có cơ hội gặp mặt, thế nhưng hồi ức mấy đêm kia đối với Lê Trà Trà mà nói có thể là ấn tượng khó có thể quên. Hiện giờ càng nhìn càng gợi lên những hình ảnh trong quá khứ, đặc biệt là những đụng chạm lưu luyến triền miên kia, còn có thanh âm e lệ...

Tiếu Nam bắt được hai con cá, vừa đi lên bờ liền nhìn thấy bạn gái nhà mình đang ngồi dưới gốc cây đỏ cả mặt.

Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, buồn bực: "Vẫn còn nóng như thế sao?"

Lê Trà Trà dùng sức lắc đầu: "Không có không có."

Tiếu Nam: "Anh mang cá về, đợi lát nữa bảo dì Dương nướng cho em ăn, anh thuận tiện giúp hai người họ làm chút việc vườn, đến lúc đó, em có thể vào nhà ngồi quạt mát ăn cá."

Lê Tra Trà đem áo ném trả lại cho anh: "Mặc... mặc vào, chúng ta đi về."

.......

Kỹ thuật nướng cá của dì Dương là hạng nhất, rắc thêm chút thì là, nướng cho bên ngoài giòn tan, nhìn thấy Lê Trà Trà nóng, dì còn vớt một quả dưa hấu từ dưới giếng lên, cắt thành hai nửa, đưa cho cô một cái thìa để ăn.

Lê Trà Trà ngồi ở trong phòng gần nửa tiếng mới đem cái cảm giác khô nóng trong lòng xua tan đi, cuối cùng cũng không còn mặt đỏ tai hồng nữa.

Cô ôm nửa quả dưa hấu nhỏ, đi ra bên ngoài ngồi.

Tiếu Nam đang ở ngoài ruộng giúp chú Dương làm việc.

Hai người cách Lê Trà Trà không xa, thanh âm nói chuyện cũng chẳng phải nhỏ, chẳng qua Lê Trà Trà nghe không hiểu. Lúc này, Tiếu Nam cũng chú ý tới cô, đứng thẳng người, gọi cô: "Đừng đứng ở dưới ánh mặt trời, đi vào nhà đi."

Lê Trà Trà dịch vài bước, tránh ở dưới mái hiên.

Chú Dương liền cười một cái, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không biết nói cái gì, Tiếu Nam liền có bộ dáng sảng khoái, lại nói lại vài câu, chú Dương lại nhìn qua cô vài lần, cười càng lớn hơn lúc nãy.

Lê Trà Trà là người thành phố B, ngôn ngữ được tiếp cận là ngôn ngữ phổ thông, mà nơi này chỉ là một thôn gần thành phố C, ngôn ngữ không giống với người trong thành phố. Ngôn ngữ đó, dù cô có tập trung nghe đi nghe lại đi nữa thì cũng không hiểu lấy một chữ.

"Anh trai nhỏ cùng chú Dương nói, da của vợ anh ấy mẫn cảm, không chịu được ánh nắng mặt trời. Chú Dương nói mấy bé gái trong thành phố đều như vậy. Anh trai nhỏ nói vợ anh ấy rất đặc biệt, không giống với những cô gái khác. Chú Dương hỏi anh ấy tính khi nào lập gia đình? Anh trai nhỏ nói vợ anh ấy còn chưa tới tuổi kết hôn, chờ tới lúc đó liền sẽ rước ngay về nhà."

Không biết từ khi nào, bên cạnh Lê Trà Trà xuất hiện thêm một cô gái, ước chừng 12, 13 tuổi, thắt bím tóc hai bên, làn da phơi đến ngăm đen, mặc một cái áo hoa, ngũ quan có vài phần linh khí.

Thấy Lê Trà Trà nhìn mình, cô gái tò mò hỏi: "Chị là vợ của anh trai nhỏ sao?"

Lê Trà Trà ngẩng đầu nhìn Tiếu Nam, thấy anh với chú Dương đã đi xa, khẳng định sẽ không nghe thấy mình nói gì, lúc này mới lén lén lút lút đáp lại: "Ừ, chị là vợ anh ấy đấy." Nói xong, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, dừng một lát lại lặp lại một lần nữa: "Chị chính xác là vợ của anh trai nhỏ của em nha."

Lúc này, Lê Trà Trà mới cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Em biết nói tiếng phổ thông sao?"

Cô gái nói: "Thầy Vương có dạy ạ, thành tích của em rất tốt, thầy Vương còn nói, sau này khi rời khỏi núi, em nhất định có thể thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại."

Lê Trà Trà cười: "Em tên gì?"

"Mọi người gọi em là Tiểu Nguyên Bảo."

Lê Trà Trà lại cười: "Được, Tiểu Nguyên Bảo."

Tiểu Nguyên Bảo lại nói: "Em thích Tiếu ca ca lắm, Tiếu ca ca chính là ngôi sao may mắn của những người dân trong thôn em, mỗi lần anh ấy tới đây đều sẽ mang theo rất nhiều thứ. Người họ Tiếu đều là người tốt, chị là vợ Tiếu ca ca, cho nên chị cũng là người tốt."

Lê Trà Trà vừa nghe liền hỏi: "Tại sao người họ Tiếu đều là người tốt?"

Tiểu Nguyên Bảo nói: "Trước kia trong thôn em còn chưa có điện, cũng không có đường đi bằng phẳng, lúc đi học đều phải trèo qua hai quả đồi lớn, đi rất xa mới tới được nơi. Ba với mẹ em đều rất buồn, hoàn cảnh của thôn bên kia cũng không hơn gì bọn em, cũng chưa mở đường lắp điện, chẳng biết khi nào mới tới lượt thôn bọn em nữa. Nhờ có Tiếu ca ca xuất hiện, không bao lâu sau, chỗ của bọn em liền có đường nhựa và đèn điện, còn có cả trường tiểu học và thầy Vương nữa. Thầy Vương nói người giúp đỡ thôn của bọn em là một vị tiên sinh họ Tiếu."

Lê Trà Trà: "Tiếu lão tiên sinh?"

Tiểu Nguyên Bảo đắc ý nói: "Lúc đi học, thầy Vương có nói, em là học sinh xuất sắc nhất trong các bạn đó!" Tiểu Nguyên Bảo lại nói: "Chị, về sau chị sinh con cũng sẽ mang họ Tiếu, một nhà anh chị đều là người tốt."

Lê Trà Trà sờ sờ đầu cô bé, vừa lúc trong túi có kẹo, cô liền đưa nó cho Tiểu Nguyên Bảo: "Chị gái cho em kẹo nè."

Tiểu Nguyên Bảo vui đến mặt mày hớn hở.

........

Lê Trà Trà cùng Tiếu Nam ở trong núi ba ngày mới rời đi.

Vị trí địa lý ở đây hẻo lánh, tín hiệu lại không tốt. Sau khi rời khỏi núi, Lê Trà Trà mới lên weibo xem, phát hiện nhiệt độ của cô đã giảm đi rất nhiều. Mà trong ba ngày này, giới giải trí có rất nhiều tin tức, mấy minh tinh tuyến một thi nhau lên hot search, đem Lê Trà Trà nhỏ bé ép xuống một góc nào đó luôn rồi.

Lê Trà Trà nhìn hot search vào lần, vừa vặn thấy có người bình luận ~

[Tôi nghe nói là sau lưng Lê Trà Trà có người, vốn dĩ mấy minh tinh kia là phải lần lượt thay nhau lên hot search mới đúng, hiện tại tất cả đều lên một lượt chỉ để ép tin của Lê Trà Trà xuống, bây giờ đã chẳng còn phóng viên nào dám đi tới đại học A chặn người nữa rồi.]

Weibo này rất nhanh liền biến mất.

Lê Trà Trà hỏi: "Có người trên weibo nói đằng sau lưng em có người, là anh à?"

Tiếu Nam nói: "Là mẹ anh."

Lê Trà Trà sửng sốt.

Tiếu Nam lại nói: "Bốn bỏ năm lên, cũng coi như là mẹ em."

Lê Trà Trà:...

Còn có loại bốn bỏ năm lên này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.