Lúc Lê Trà Trà trở lại trường thì đã là sáng thứ hai.
Cố Điềm báo lại chuyện mấy ngày hôm nay cho Lê Trà Trà: "Trong trường đã không còn phóng viên nữa, tuy rằng trên weibo vẫn còn người chú ý tới động tĩnh của cậu, thế nhưng đã không còn nhiều như trước nữa, mọi người đều đang ăn dưa của minh tinh khác, hôm nay một cái, ngày mai một cái, bận tối tăm mặt mày. Ai da, hiện tại trên mạng cứ như vậy thôi, nhìn mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, kỳ thật cũng không có chuyện gì đáng để bàn luận lâu cả, suy cho cùng thì chuyện có thể hấp dẫn con người ta thực sự quá nhiều mà, hoa cả mắt... A phải rồi, tớ nghĩ, đoàn làm phim của cậu hẳn là sẽ rất cao hứng, bởi vì chuyện này của cậu, không ít người đều đang chú ý tới phim truyền hình sắp tới của cậu đó. Tuy rằng lúc trước, điểm chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lục Thần, thế nhưng hiện tại, người chú ý cậu càng ngày càng nhiều..."
Dừng một chút, Cố Điềm lại nhích lại gần Lê Trà Trà, hít một cái thật sâu, sau đó lại lùi về, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Lê Trà Trà hỏi: "Sao thế?"
Cố Điềm hạ giọng, hỏi: "Có phải cậu lăn giường với Nam ca rồi hay không?"
Lê Trà Trà vạn vạn không nghĩ tới Cố Điềm lại trực tiếp như vậy, nghĩ tới mấy ngày nay cô ở trong khách sạn ngày đêm phóng túng bản thân, còn bị lăn qua lộn lại đến hai chân mềm nhũn, nhịn không được cả gương mặt đều nóng bừng lên.
Cô không nói lời nào, Cố Điềm coi như cô đã thừa nhận, nói: "Khó trách, khí sắc cậu lại tốt như vậy! Cuối cùng tớ cũng minh bạch, cái gì gọi là không trang điểm cũng tươi trẻ như vậy rồi a!" Cố Điềm bát quái dựa qua: "Kỹ thuật của Nam ca thế nào?"
Lê Trà Trà không quá quen tâm sự chuyện này với bạn bè, thế nhưng Cố Điềm lại không kiêng dè chút nào, phảng phất như tìm được tri kỷ, ôm cánh tay Lê Trà Trà cùng cô nói về chuyện của cô ấy và Đàm Minh khi lăn giường, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều nói hết.
Lê Trà Trà nghe nghe, khiếp sợ mở to mắt: "Còn có loại tư thế như vậy?"
Cố Điềm nói: "Không phải bạn trai nhà tớ là trạch nam sao? Trạch nam thì cái gì chả thích xem, từ phim cho tới truyện tranh người lớn linh tinh gì đó, anh ấy xem không ít, biết không ít những tư thế mới lạ. Còn đi thương lượng với tớ, tớ cũng cảm thấy thú vị, sau đó liền cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, không nghĩ tới lại rất là sảng khoái nha..."
Lê Trà Trà nghiêm túc mà nghe.
Thời điểm cô cùng bạn trai nhà mình lăn giường, người ở thế chủ động luôn là Tiếu Nam. Kinh nghiệm dựa trên lý thuyết suông của cô hoàn toàn không đủ. Mà mọi chuyện cô đều muốn làm đến trạng thái tốt nhất, tất nhiên chuyện trên giường cũng không phải ngoại lệ. Chẳng qua chuyện này cùng với chuyện học tập không giống nhau, muốn học những thứ khác, chỉ cần lên mạng tìm hiểu hoặc tìm người khác hỏi một câu là được. Thế nhưng chuyện này, thứ trên mạng nói lại mông lung mơ hồ, mà đi hỏi người khác thì càng mất mặt hơn, Lê Trà Trà hoàn toàn không biết đi chỗ nào để học được cái này cả.
Hiện giờ đánh bậy đánh bạ, Cố Điềm lại tự đưa tới cửa.
Lê Trà Trà bình ổn lại tâm thái e lệ của mình, đi theo Cố Điềm học tập.
Cố Điềm y như ảo thuật gia, lén lén lút lút rút ra mấy quyển sách từ trong cặp. Lê Trà Trà quét mắt, kinh ngạc đến ngây người, tất cả đều là sách liên quan tới chuyện giường chiếu. Mà mấu chốt chính là, mấy quyển này được cho mượn từ trong thư viện của đại học A.
Cô kinh ngạc hỏi: "Thư viện còn có sách này?"
Cố Điềm nói: "Tớ vừa khéo tìm được, mượn nửa tháng rồi, một chữ cũng đọc không xót. Học được rất nhiều đấy, có muốn thử không?"
Lê Trà Trà trịnh trọng gật đầu.
Cố Điềm: "Được, vậy cho cậu mượn, tài nguyên của thư viện, phải lợi dụng triệt để mới được! Cậu xem xong thì nói với tớ, tớ bảo Đàm Minh đi lấy cái khác. Sách này là tớ dùng thẻ thư viện của Đàm Minh mượn, chúng ta cứ việc xem, thần không biết quỷ không hay, sẽ không ai biết chúng ta đã từng chạm qua thứ này!"
Lê Trà Trà: "Cậu tính toán kỹ thật đấy."
Cố Điềm vỗ ngực: "Chuyện, đó chính là tác dụng của việc có bạn trai đó."
.........
Lê Trà Trà nhìn trước ngó sau, thấy không ai chú ý tới hai người thì nhanh chóng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhét ngay mấy quyển sách vào trong cặp, tính toán tới tối sẽ ngồi trong phòng ngủ nghiên cứu. Không ngờ mới trôi qua nửa tiết học, Lê Trà Trà lại nhận được điện thoại của đạo diễn.
Cô không khỏi ngẩn ra, đạo diễn biết cô còn đang đi học, bình thường vào thời gian này đều sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Cô hơi suy tư, dùng cái cớ đi WC liền cầm điện thoại chạy ra ngoài nghe.
Điện thoại vừa tiếp thông, thanh âm của đạo diễn bên kia liền có hơi trầm trọng.
"Thứ tư tuần trước cháu ở H thị? Khách sạn Y gia?"
Lê Trà Trà sửng sốt, chợt phản ứng lại, hỏi: "Đúng vậy, thứ tư tuần trước cháu có đi khách sạn Y gia, bị phóng viên chụp được sao?" Cô cùng Tiếu Nam đi H thị là việc không có trong kế hoạch, không nói với bất kì ai, đến Chân Bảo nữ sĩ cũng không biết. Nếu đạo diễn đã biết được chuyện này, vậy thì chỉ có một khả năng thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng cô hơi trùng xuống, hỏi: "Người ta chụp được cái gì ạ?"
Đạo diễn nói: "Chú cũng không gạt cháu nữa, lúc đầu cùng cháu kí hợp đồng, cái quy định không được yêu đương kia chính là để thuận lợi cho việc tuyên truyền phim. Phim sắp chiếu rồi, trong lúc như thế này, chú hy vọng cháu với Lục Thần có thể phối hợp với nhau thật tốt để tuyên truyền marketing cho phim. Nếu như lúc này, một trong hai đứa bị truyền ra tin đồn tình cảm, vậy thì đó chính là đã vi phạm quy ước ban đầu của chúng ta. Bất quá hiện tại còn chưa tới nông nỗi không thể cứu vãn được nữa, có phóng viên chụp được ảnh cháu cùng với một nam nhân đi du thuyền trên hồ, còn đang trong trạng thái thân mật, mười ngón tay đan xen. Ảnh này vẫn chưa được phát lên mạng, phóng viên đã ngầm nói với chú, hắn muốn tiền, cũng không coi là nhiều, chỉ 20 vạn mà thôi. Hai bên, cũng đã thỏa thuận xong rồi."
Lê Trà Trà vừa nghe liền biết chính mình đã vi phạm hợp đồng trước đây, lập tức nói: "Là do cháu sơ sót, cháu xin lỗi, về sau sẽ chú ý hơn, tiền này, mấy ngày nữa cháu sẽ chuyển cho chú."
Đạo diễn cũng không làm khó dễ Lê Trà Trà, nhắc nhở nói: "Về sau cháu nhớ chú ý một chút, nếu thật sự bị phát lên mạng, chỉ cần không phải hành động quá mức thân mật, cháu đều có thể đánh chết cũng không nhận. Hiện tại đã là tháng sáu, còn nửa năm nữa thôi. Rất nhanh cũng sẽ vượt qua."
Lê Trà Trà đáp một tiếng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lê Trà Trà xoa xoa huyệt thái dương, có chút phiền não. Nếu chuyển 20 vạn là chuyện này sẽ an tĩnh lại thì cũng đáng giá. Thế nhưng cô vừa mới chuyển 200 vạn co Lê Bách với Văn Hương, hiện tại trong tay cô cũng chỉ có nhiều nhất là 5 vạn, trong vài ngày xoay được 15 vạn, thực sự không phải là chuyện dễ.
Cô nghĩ nghĩ, tính toán lúc đi ăn cơm chiều với Tiếu Nam sẽ thương lượng với anh.
Nghĩ tới đây, Lê Trà Trà đột nhiên ngẩn người.
Cô ý thức được một chuyện, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã không có cái suy nghĩ tự mình gánh vác mọi chuyện nữa, gặp được chuyện khó khăn sẽ nhớ tới Tiếu Nam đầu tiên. Anh cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, thế nhưng ở trong lòng cô, anh lại cường đại giống như tường đồng vách sắt, là núi non san sát vững chắc, đáng để cô ỷ lại.
Cô không hề cô đơn, hiện tại, cô đã có anh.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình lại thích Tiếu Nam nhiều thêm một chút.
Đại khái là cảm giác thích này, làm cho cô cảm thấy, 20 vạn cũng không phải là chuyện gì lớn, cho dù trời có sập xuống, cô cũng không lo lắng, dù sao sẽ luôn có cách giải quyết.
Chẳng qua là chuyện phát sinh tiếp sau đó, lại khiến cho Lê Trà Trà không ngờ được.
Không bao lâu sau, đạo diễn lại gọi điện thoại cho cô, nói là phóng viên kinh sợ gọi điện cho hắn, đầu tiên là nói xin lỗi, sau đó lại nói sẽ tự mình tiêu hủy ảnh chụp, còn nói, về sau tuyệt đối sẽ không chụp lén bất luận cái gì liên quan tới Lê Trà Trà nữa.
Chuyện 20 vạn này, cứ thế yên lặng qua đi.
Lê Trà Trà nghĩ là do Chân Bảo nữ sĩ làm, liền nhắn tin WeChat dò hỏi, sau đó mới phát hiện, Chân Bảo nữ sĩ cũng không hề biết.
Chiều nay cô còn có một tiết học, sau khi học xong thì cũng mới có 3h15p.
5h40 Tiếu Nam mới học xong.
Lê Trà Trà liền về KTX nghỉ ngơi trước, không ngờ tới lúc đi đến dưới lầu lại gặp được một nam nhân mặc âu phục, cường ngạnh mời Lê Trà Trà lên một chiếc xe Porsche màu đen. Cô bị nhét vào ghế sau xe, điện thoại với cặp sách đều bị cầm đi.
Mới đầu còn có chút kinh hoảng, nhưng sau đó phát hiện, bọn họ trừ việc lấy đi vật tùy thân bên người cô ra thì cũng chẳng làm chuyện gì quá ác liệt hết, dần dần cô cũng bình tĩnh lại.
Cô hỏi: "Các người là ai? Muốn mang tôi đi đâu?"
Ghế lái và ghế phụ lái đều có người ngồi, một người là tài xế, một người là nam nhân mặc âu phục đã "mời" cô lên xe lúc nãy, đại khái là vẻ mặt hai người này quá chính khí cho nên nội tâm Lê Trà Trà cũng không có quá sợ hãi.
Bọn họ không trả lời câu hỏi của cô.
Bên trong xe vô cùng an tĩnh.
Lê Trà Trà thấy thế, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong xe, còn có con đường mà xe đang đi.
Ước chừng 50 phút sau, xe chạy về phía vùng ngoại ô, càng đi khung cảnh càng hẻo lánh hoang vu. Điện thoại Lê Trà Trà bị cầm đi, không có bản đồ chỉ dẫn, căn bản cũng không biết đây là chỗ nào. Cô bất động thanh sắc nhìn hai nam nhân mặc âu phục ngồi phía trước, vừa vặn lại đối diện với tầm mắt của nam nhân bên ghế lái phụ.
Hắn ta mặt không đổi sắc quan sát cô.
Rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Lê Trà Trà cởi đai an toàn, ngồi ở chính giữa ghế đằng sau, hơi hơi ló đầu lên, mở miệng: "Thứ nhất, tuy rằng con đường nãy giờ mấy người đi đều không giống nhau, thế nhưng tôi phát hiện, mấy người vẫn đang loanh quanh ở một chỗ. Thứ hai, sau khi mang tôi lên xe cũng không nói một tiếng, thế nhưng vẫn lặng lẽ quan sát tôi. Tôi đoán, đây là đang khảo nghiệm đúng không?"
Cô nhìn chằm chằm kính chiếu hậu: "Bên trên nó, hẳn là có camera mini đúng chứ?"
Giọng nói cô thanh thanh: "Rất vui được gặp ngài, Tiếu lão gia tử, lần đầu gặp mặt, cháu là Lê Trà Trà. Không biết, biểu hiện ngày hôm nay của cháu, ngài có vừa lòng hay không?"