Lê Trà Trà chính thức bắt đầu quá trình yêu xa với Tiếu Nam.
Sau khi bước vào hoàn cảnh mới, Lê Trà Trà thích ứng rất nhanh, học tập, kết bạn, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú. Tiếu Nam ở trong nước cũng rất bận, hai người tối với ngày đều chênh lệch múi giờ, tin nhắn WeChat gửi đi, thường là phải rất lâu mới được hồi âm trở lại.
Cố Điềm đặc biệt phục tình cảm giữa hai người bọn họ.
Có một hôm, Cố Điềm gọi điện thoại cho Lê Trà Trà, nhắc tới chuyện này liền nói: "Tớ với Đàm Minh yêu nhau lâu như vậy vẫn muốn thời thời khắc khắc dính lấy nhau, cứ cho như ở chung đi nữa thì cứ hôm nào anh ấy về trễ, tớ đều cảm thấy không yên tâm, trong lòng cũng không có cảm giác an toàn. Đừng nói tới cách nhau cả một đất nước, cách có một thành phố thôi, tớ cũng đã không chịu nổi rồi. Yêu nhau thì luôn muốn ở bên cạnh nhau, dù sao tớ vẫn luôn muốn anh ấy phải ở trong tầm mắt của tớ, không phải là thấy qua video mà là chân chính nhìn được, chạm vào được." Dừng một chút, Cố Điềm lại nói: "Bất quá cách yêu đương của mỗi người đều không giống nhau, hợp với chính mình mới là tốt nhất."
Lê Trà Trà nói: "Tớ rất vừa lòng với phương thức ở chung hiện tại, tuy rằng không ở cạnh nhau, thế nhưng mỗi người đều đang vì tương lai của người kia mà nỗ lực. Nghĩ tới đó, cho dù thời gian hai người ở chung với nhau không nhiều, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy an tâm."
Cố Điềm muốn nói "Cách một thành phố sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề chứ đừng nói tới là cách cả một đất nước", thế nhưng nghĩ nghĩ, lại nhịn xuống.
Lê Trà Trà đối với tình cảm của hai người rất có niềm tin, chỉ cảm thấy nhân sinh rất dài, một năm nơi đất khách cũng không phải vấn đề gì lớn, cô cũng không phải loại con gái luôn muốn bạn trai thời thời khắc khắc ở bên cạnh mình.
Mấy tháng này, hai người đều rất bận, tần suất gặp mặt là một tháng một lần, hơn nữa thời gian gặp mặt cũng rất ngắn, thường là Tiếu Nam bay qua đây, ở được mười mấy tiếng là anh đã phải bay tới quốc gia khác. Thế nhưng cô vẫn cùng Tiếu Nam chia sẻ sinh hoạt hằng ngày, vẫn luôn như cũ, không có gì thay đổi, mỗi sáng tỉnh lại, cô đều nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của anh gửi tới, nào là ăn cái gì, đang làm gì, hôm nay có quen thêm bạn mới không, từng tin từng tin nhắn qua đây.
Đại khái là bởi vì chuyện này, cho nên Lê Trà Trà cũng không cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Tuy rằng không ở cùng nhau, thế nhưng đối phương làm gì, cô đều có thể biết được rõ ràng. Thẳng đến sau khi cô xuất ngoại nửa năm, mới cảm thấy có chút dao động.
Lúc ấy là tháng hai, nước A đổ một trận tuyết lớn, Lê Trà Trà mặc ít, trở về nhà thì bị cảm một trận.
Dì giúp việc hỏi cô: "Có muốn uống canh gừng không?"
Lê Trà Trà cười nói: "Không cần đâu ạ, sức chống cự của cháu rất tốt, ngủ một giấc là được." Nói xong liền hắt xì mấy cái, hít hít cái mũi, nói: "Lát nữa cháu tự mình uống thuốc là được, dì, trời đã muộn rồi, dì cũng nên về nghỉ sớm đi ạ."
Dì giúp việc thấy thế, liền đáp một tiếng.
Vốn là Lê Trà Trà định đi uống thuốc, thế nhưng vừa về thì bạn học đã gọi điện cho cô, hỏi tiến độ của bản báo cáo tới đâu rồi. Lê Trà Trà đành phải ngồi trước máy tính gõ bản báo cáo hết hai tiếng, gửi cho bạn học xong thì đã là 10h tối.
Bận rộn cả một ngày, mệt mỏi liền vây đến, chống thân thể đi tắm rửa một hồi, đến tin nhắn của Tiếu Nam cũng quên trả lời lại, vừa nằm lên giường đã ngủ say.
Cô cũng không có để ý mấy cơn hắt xì nhỏ này, nghĩ ngủ một giấc liền tốt thôi. Không nghĩ tới ngày hôm sau khi tỉnh lại, cảm còn nặng hơn nhiều so với hôm qua, cổ họng, tai, mũi, tất cả đều đau, đầu choáng đến mơ mơ hồ hồ.
Dì giúp việc chỉ phụ trách một ngày ba bữa của cô, ngày nào được nghỉ thì tối dì mới tới đây. Bởi vì Lê Trà Trà không muốn bị quấy rầy vào buổi sáng nên dì giúp việc sẽ làm bữa sáng và bữa trưa vào buổi tối, đặt trong tủ lạnh, lúc nào cô ăn chỉ việc hâm nóng lại là được.
Hôm nay vừa lúc là cuối tuần.
Lê Trà Trà xuống giường, lục tìm thuốc hạ sốt với thuốc cảm trong hộp thuốc, sau khi ăn sáng xong, mới đem thuốc uống vào.
Sau khi uống thuốc, cô bọc trong chăn nằm trên giường, trong đầu chỉ hy vọng Tiếu Nam ở bên cạnh mình, muốn trò chuyện với anh, muốn anh ôm mình, muốn anh hôn trán mình một cái.
Trước kia không phải cô chưa từng ở một mình lúc bị cảm. Có một lần mắt không mở nổi, phải đi bệnh viện, lúc đó cũng là cô tự mình đi. Chính là khi đó cô liền có thói quen một mình làm tất cả mọi việc, cảm thấy đó đều là chuyện đương nhiên, không có gì gọi là cô độc hay không cô độc cả, dù sao thì cô cũng đã quen kiên cường tồn tại, tự mình phụ trách cuộc đời của mình như thế rồi.
Nhưng sau khi có Tiếu Nam, cô dần dần quên mất thói quen tồn tại một mình kia, tín nhiệm anh 200%, đồng thời cũng trở nên yếu ớt, yêu cầu có một người khác làm bạn.
Đặc biệt là lúc bị bệnh ở trong nước, Tiếu Nam đều sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô.
Dạ dày cô đau, anh sẽ ôm cô, xoa xoa đôi tay cho ấm rồi mềm nhẹ xoa bụng cho cô, ôn nhu dỗ dành, hôn hôn cái trán, mí mắt, bón thuốc cho cô, nấu cháo, sau đó lại thổi từng thìa đút cho cô ăn.
Có đối lập, hiện tại liền cảm thấy một mình bị bệnh là chuyện vô cùng khó tiếp thu.
Lê Trà Trà triệt để cảm nhận được sự khổ sở nơi đất khách.
Cô cầm điện thoại, muốn gọi cho Tiếu Nam, nhưng nghĩ tới chuyện chênh lệch múi giờ, cũng biết gần đây anh gặp chuyện khó giải quyết, áp lực lại lớn, cô không đành lòng đi quấy rầy anh. Lê Trà Trà cảm thấy bây giờ mình là đang sinh bệnh cho nên mới cảm thấy như vậy, chờ hết bệnh rồi, cảm xúc đó tự nhiên cũng sẽ biến mất, không cần thiết phải tăng thêm phiền phức cho anh.
Nghĩ thì nghĩ vậy, thế nhưng nội tâm Lê Trà Trà vẫn có chút khổ sở.
Cô rất muốn gặp Tiếu Nam, muốn ôm anh, hôn anh.
Hậu tri hậu giác mà đã hơn nửa năm rồi, nhưng thời gian về nước còn dài như vậy, hiện giờ mới ở được có 5 tháng. Lê Trà Trà nắm chặt di động, nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã đen, bên ngoài truyền tới hương thơm của cháo thịt.
Cô có chút kinh ngạc.
Dì giúp việc mỗi ngày đều sẽ cân bằng chế độ dinh dưỡng cho cô, thực đơn đó đều phải thông qua xét duyệt của Chân Bảo nữ sĩ, đảm bảo cô ăn uống đủ chất cân đối mới được. Chẳng lẽ cô sốt tới mơ hồ rồi sao? Cô nhớ là bữa ăn tối nay là bữa giàu protein với rau dưa mà.
Cô đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Vừa đi ra, cô liền ngây ngẩn cả người, trong phút chốc liền cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Trong phòng bếp có một bóng người cao lớn quen thuộc, đứng ở bên bồn rửa bát, đang rửa từng quả cà chua một. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chấn, anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt vừa dừng trên người cô liền đóng nước lại, lập tức đi tới, duỗi tay sờ lên trán cô.
"Không sốt nữa."
Nói xong liền khom lưng hôn một cái lên trán cô: "Nấu cháo rồi, anh đã rửa cà chua, lát nữa sẽ cho em ăn."
Cô ngơ ngác nhìn anh, bộ dáng như đang nằm mơ.
Một lúc sau, cô mới hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Tiếu Nam nói: "Hôm qua dì giúp việc nói em hắt hơi, anh gửi tin nhắn cũng không thấy em trả lời, không yên tâm nên tới đây."
Lê Trà Trà nói: "Không phải anh đang bận..."
Tiếu Nam nghiêm túc nói: "Công việc có bận có quan trọng thế nào đi nữa cũng không quan trọng bằng thân thể của em. Tiền không có thì có thể kiếm lại, thế nhưng em sinh bệnh, anh phải ở bên cạnh chăm sóc em mới được." Anh nhàn nhạt nói: "Cách nhau cả một đất nước có rất nhiều vấn đề, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, anh sẽ không để mấy vấn đề đó trở thành phiền não của em."
Anh vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi, đi qua ăn cơm."
Trong nháy mắt, hốc mắt Lê Trà Trà đỏ lên, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, đầu vùi vào ngực anh, thanh âm mềm mại nói: "Em rất nhớ anh."
Giờ phút này, một chút dao động nho nhỏ kia đều hóa hư vô.
Cô biết anh đang dụng tâm giữ gìn tình cảm của hai người, chỉ bằng điểm này, cô lại cảm thấy cách nhau một đất nước cũng không phải là chuyện gì lớn. Còn sáu tháng nữa, bỏ đi một kì nghỉ đông thì cũng chỉ còn có năm tháng, sẽ trôi qua nhanh thôi.
........
Kế hoạch luôn luôn là thứ không thể lường trước được.
Thời điểm Lê Trà Trà nghỉ đông, bởi vì cô có biểu hiện tốt nhất nên giáo sư giữ cô lại làm trợ lý. Lê Trà Trà biết đây là một cơ hội học tập khó có được, cho nên liền đi thương lượng với Tiếu Nam, cô sẽ không trở về nước, trực tiếp ở lại nước A ăn tết.
Một buổi sáng đầu năm, Lê Trà Trà call video với Chân Bảo nữ sĩ và cha Tiếu chúc tết, Chân Bảo nữ sĩ liền nói với cô: "Lì xì đã gửi qua WeChat cho con, quà sinh nhật cũng đã chuyển qua, chờ tới lúc con về, chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật chính thức cho con."
Lê Trà Trà sửng sốt, nói: "Không cần long trọng như vậy..."
Chân Bảo nữ sĩ cười thần thần bí bí: "Phải long trọng, nhất định phải long trọng, nhân sinh của con người chỉ có một tuổi 20, để A Nam nói chuyện với con nhé, dì xuống lầu đây."
Trong video xuất hiện mặt Tiếu Nam.
Lê Trà Trà nhỏ giọng nói: "Anh nói một tiếng với dì đi, thật sự không cần long trọng như vậy."
Tiếu Nam thở dài, nói: "Mẹ anh là người như thế nào, em cũng không phải không biết. Để tùy bà ấy đi, bà ấy vui là được."
Lê Trà Trà nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, nên cũng không nhiều lời nữa. Hai người tháng trước đã thương lượng qua cô sẽ trải qua sinh nhật tuổi 20 thế nào. Lê Trà Trà không muốn Tiếu Nam chạy qua chạy lại, ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay chỉ để đón sinh nhật với cô cho nên liền hạ quyết tâm nói sau khi về nước sẽ tổ chức bù.
Tiếu Nam cũng đồng ý.
Lê Trà Trà nghĩ ngợi, vẫn là không yên tâm, dặn dò: "Thật sự không được tới đây đó, chỉ là sinh nhật mà thôi, đừng hao tâm như vậy. Năm tháng nữa em sẽ về, tới lúc đó bù lại cũng như nhau."
Tiếu Nam: "Ừ ừ."
......
Bất quá nói thì nói vậy, một mình Lê Trà Trà ăn tết ở nước A vẫn có chút cô đơn.
Tối đến, cô ngồi trên sofa trả lời tin nhắn của bạn bè.
Bởi vì tết đến nên trên tin nhắn phi thường náo nhiệt.
Trương Đông còn gửi tin nhắn nói hắn đã thoát kiếp độc thân, hình minh họa là hình mười ngón tay đan xen với Kỳ Hinh. Ngay sau đó, Kỳ Hinh cũng đăng ảnh đó lên vòng bạn bè. Hai người nhận được vô số lời chúc mừng từ mọi người.
Lê Trà Trà cũng bình luận chúc mừng hắn đã thoát kiếp độc thân.
Rất nhanh, Trương Đông liền trả lời lại ~ [Cảm ơn bà chủ!]
Kỳ Hinh ~ [Hừ!]
Rất nhanh Trương Đông liền xóa bình luận này đi, Kỳ Hinh cũng xóa bình luận của cô ấy. Vài giây sau, Trương Đông lại trả lời lại ~ [Cảm ơn Trà Trà sư muội.]
Lê Trà Trà đã nhìn thấy toàn bộ, trả lời lại một câu ~ [???]
Nhưng mà không có ai trả lời lại nữa.
.....
Lê Trà Trà cũng không để trong lòng, tiếp tục trả lời tin nhắn chúc tết của mọi người, câu được câu không nhắn tin với Tiếu Nam. Rất nhanh 12h đã tới, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lê Trà Trà có chút kinh ngạc.
Cô cúi đầu nhắn tin cho Tiếu Nam ~ [Anh tới ăn sinh nhật em à?]
Tiếu Nam ~ [Ai cho em ăn sinh nhật, chờ tới lúc về nước rồi bổ sung.]
Lê Trà Trà chạy tới nhìn qua mắt mèo, lọt vào tầm mắt là một bó hoa hồng đỏ tươi, nhìn qua chắc là 999 bông, cùng với gương mặt của Tiếu Nam.
Lê Trà Trà mở cửa, câu đầu tiên đó là: "Đã bảo là về rồi mới sinh nhật cơ mà!"
Tiếu Nam không trả lời, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Hai người ở chung đã lâu, có một số thói quen của đối phương cũng hiểu rất rõ, cô dùng đầu ngón chân cũng biết được suy nghĩ của anh, nhịn không được cười: "Đợi tới 12h hả? Anh học được cách lãng mạn này ở đâu đó? Còn biết mua hoa..."
Kim giây tích tắc chuyển động.
Đúng 12h.
Tiếu Nam quỳ một gối xuống, dâng bó hoa lên.
"Anh chờ em tới tuổi được luật pháp quy định kết hôn này đã lâu rồi, hôm nay không phải tới ăn sinh nhật em, anh là tới để cầu hôn em. Vốn dĩ muốn chờ tới lúc em tốt nghiệp, thế nhưng lâu lắm, anh chờ không được. Anh không biết nói lời ngọt ngào, cũng không biết hứa hẹn đủ điều, thế nhưng anh muốn để em thời thời khắc khắc về sau không thể nghĩ đến người đàn ông khác. Tương lai của chúng ta còn rất dài, anh muốn mỗi ngày đều ở bên em, cho em một gia đình nhỏ, muốn cùng em sinh con, mỗi một chuyện anh trải qua sau này đều muốn có em ở bên cạnh." Anh dùng một tay khác lấy ra một cái hộp đỏ bằng nhung, bên trong là nhẫn kim cương: "Lê Trà Trà, anh chính thức cầu hôn em, làm vợ anh có được không?"
Đoạn tình cảm này, Lê Trà Trà có niềm tin, mình sẽ đi cùng anh đến cuối con đường, cũng biết ngày anh cầu hôn sẽ ở trong một tương lai không xa. Chỉ là không nghĩ tới nó lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy, kinh hỉ như vậy.
Rõ ràng thời tiết rất lạnh, thế nhưng lúc này, trên trán anh lại có một tầng mồ hôi mỏng.
Anh đang khẩn trương.
Lê Trà Trà bỗng nhiên cười một tiếng.
Tiếu Nam càng khẩn trương, nửa ngày mới nói ra một câu: "Em cười cái gì?"
Lê Trà Trà nói: "Cười anh đó."
Tiếu Nam không phản ứng lại, vẫn như cũ quỳ gối trên mặt đất. Lê Trà Tà khó có được khi thấy bộ dáng ngốc nghếch này của anh, nhịn không được cong mi nói: "Anh chừng nào thì mới đeo nhẫn kim cương cho em đây?"
Tiếu Nam rốt cuộc cũng phản ứng lại, chậm nửa nhịp đeo nhẫn lên cho cô, lúc muốn đem hoa hồng tới cho cô lại dừng lại, nói: "Em vẫn là đừng ôm nó." Nói xong liền ném hoa sang một bên, tiến lên ôm Lê Trà Trà.
"Cô dâu nhỏ."
"Hử?"
"Sinh nhật vui vẻ."
Thời tiết nước A vẫn rét lạnh như cũ khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo, trong vườn còn nặng trĩu sương hoa, cách đó không xa, nhà nhà đốt pháo, pháo hoa lớn từ quảng trường "Piu" một cái phóng lên màn đêm. Tim Lê Trà Trà đập kịch liệt, chỉ cảm thấy năm tháng đó có thể gặp được anh, thật sự là niềm hạnh phúc mỹ mãn nhất đời cô.
TOÀN VĂN HOÀN.
- ---------------------------
Shmily: Kết thúc mỹ mãn, cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, muốn có thêm ngoại truyện, thế nhưng tác giả lại không viết. Cảm ơn các bạn đã đón đọc "Tiểu xao động", cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua!! Tạm biệt các bạn ~