Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan

Chương 6-2: Như Ý Quân (Trung)



Đôi chân Cổ Tiểu Mãn lập tức mềm nhũn, trên trán đều là mồ hôi lạnh, toàn thân run như cầy sấy, run rẩy lẩy bẩy nói. “Ai? Là ai ở đâu đó?”

“Là ta mà… Cổ lang.” Chỉ thấy một bóng người đứng cách đó không xa, chiếc áo choàng trên người một mực kéo dài tới mặt đất, nhìn không rõ ngũ quan. Giọng nói kia kéo dài uyển chuyển như khóc như oán, dường như hàm chứa tình ý bô cùng vô tận. Êm tai thì êm tai, nhưng vào hoàn cảnh như lúc này chỉ khiến cho người ta cảm thất sợ hãi.

Cổ Tiểu Mãn cũng mặc kệ hắn là lang thật hay lang giả, hắn chỉ hận bên người mình bây giờ không có bất cứ dụng cụ phòng vệ nào, chỉ là… Lỡ như đối phương không phải người, có mang theo thứ gì đi nữa cũng không có tác dụng.

“Ngươi, ngươi đến tột cùng là người hay quỷ? Theo ta làm cái gì hả? Ngươi đừng hại ta, nhà ta nghèo, lại da dày thịt béo đấy, một chút cũng không thể ăn.”

Đối phương lại đi về phía hắn, bước chân nhẹ nhàng dịu dàng như đang bay lượn. “Ta hại ngươi làm chi? Yêu ngươi thương ngươi còn không hết.” 

“Nghiệp chướng, còn là một diễm quỷ dụ người… Chẳng lẽ là muốn hút tinh khí của ta?” Cổ Tiểu Mãn lùi về sau hai bước. “Ngươi đừng tới đây, ta còn chưa có cưới vợ đấy, ngươi lại động, ta có thể la gọi người đến nữa à.” 

“Haha…” Đối phương lập tức bật cười. “Cổ lang à Cổ lang, ngươi thật sự đáng yêu cực kỳ, bảo ta làm sao rời khỏi ngươi được.”

Không đợi cổ Tiểu Mãn lấy lại tinh thần, bóng dáng kia cũng đã bay tới trước mặt của hắn. Nương theo ánh trăng, hắn nhìn thấy được mặt người kia: có mũi có mắt, ngũ quan tinh xảo lung linh, không có âm trầm đáng sợ như trong tưởng tượng của Cổ Tiểu Mãn, trái còn rất thanh tú tuấn mỹ, một đôi mắt đen nhánh nhu thuận nhìm chằm chằm Cổ Tiểu Mãn. Sau khi hắn ổn định tâm thần, ngược lại không còn sợ hãi như lúc nãy.

“Ngươi còn chưa có nói cho ta biết ngươi là ai? Vì sao lại theo ta?”

“Ngươi vẫn còn hơi sợ ta, ta biết, chúng ta về nhà trước đi, nghe ta chậm rãi kể chuyện cho ngươi. Chỉ xin ngươi đừng có ném ta đi nữa, được không?” Người nọ vừa nói vừa tiến lên kéo lấy cánh tay Cổ Tiểu Mãn. Xem bộ dáng y nhã nhặn, nhưng sức lực lại lớn lạ thường. Cổ Tiểu Mãn thân là nông dân bền chắc cường tráng lại không giãy dụa thoát ra được, chỉ đành bị y mạnh mẽ dắt tay về nhà.

Về đến nhà, Cổ Tiểu Mãn thắp sáng ngọn đèn, người nọ nhìn còn đẹp hơn vài phần so với lúc ở dưới ánh trăng. Da thịt như ngọc trắng nõn trong suốt, hai gò má hồng nhuận phơn phớt, bàn tay cầm lấy tay hắn cũng cũng rất ấm áp, đại khái xác thực không phải là yêu ma quỷ quái gì. Y ngồi ở bên cạnh bàn, nhưng lại không chịu buông tay Cổ Tiểu Mãn ra, như là sợ bị vứt bỏ.

“Ta tên là Như Ý, vốn là bảo vật của Xích Diệu Chân Nhân của Thiên Cung trên Tiên Giới. Nhưng vài ngàn năm trước, hai giới tiên yêu xảy ra đại chiến, Chân Nhân bị Khúc Nê bán ma làm hại, ta cũng lưu lạc đến phàm giới. Sống dưới đáy sông sâu thẳm ngàn năm, chỉ vì chờ đợi Chân Nhân chuyển thế đánh thức ta.” Như Ý nhìn cổ Tiểu Mãn, đáy mắt ngấn lệ dịu dàng. “Ta cứ chờ đợi… đã quên đến tột cùng là chờ bao lâu, cho đến lúc gặp được ngươi một lần nữa. Ngươi có lẽ đã quên chuyện cũ trước kia, nhưng ta lại nhớ rõ, nhớ rõ ngươi ôm ta vào lòng đầy ấm áp, nhớ rõ ngươi dùng nước sông Bích Oánh rửa sạch ta, tu luyện cho ta…”

“Ngươi nói, ta đời trước là thần tiên?” Cổ Tiểu Mãn kỳ thật không có nghe hiểu bao nhiêu, chỉ biết Như Ý nói bọn họ quen nhau từ kiếp trước, hơn nữa còn rất sâu sắc.

“Ừ.” Như Ý gật gật đầu.

Cổ Tiểu Mãn nở nụ cười. “Mặc dù ta đần, ngươi cũng đừng gạt ta. Loại chuyện này làm sao ta tin được đây…”

Như Ý có chút gấp gáp. “Ta biết là ngươi mà, chỉ có máu của Xích Diệu Chân Nhân mới có thể khiến ta thức tỉnh một lần nữa.”

Cổ Tiểu Mãn vô vị khoát tay áo. “Cho dù ta là Chân Nhân cái gì đó theo lời ngươi nói, đó cũng là chuyện quá khứ rồi, ta hôm nay chỉ là một người phàm bình thường, suy nghĩ muốn sống tốt, ăn no mặc ấm còn mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì khác. Ngươi bây giờ cũng tỉnh lại rồi, thì tranh thủ trở về tiên giới đi, dù sao ngươi cũng là bảo bối, theo ta chẳng phải là lãng phí tiên khí sao…”

Không đợi hắn nói xong, Như Ý lại “bộp” một tiếng quỳ trước mặt hắn. “Trong nội tâm Như Ý chỉ có Cổ lang, nếu ngươi không hề cần ta nữa, ta tình nguyện tan xương nát thịt.” 

Nói xong, lại cắn răng làm bộ muốn mạnh mẽ đập vào bức tường bên cạnh!

Không được!” Cổ Tiểu Mãn luống cuống, cả người lao ra ngăn trước bức tường. Như Ý vội vàng thu lực lại, nhưng vẫn thẳng tắp mạnh mẽ đập vào lồng ngực của hắn.

“Cổ lang! Có đau hay không?” Nghe thấy âm thanh hít khí lạnh của Cổ Tiểu Mãn, nước mắt Như Ý tuôn rơi tí tách. “Thực xin lỗi, đều là ta không tốt… Ta như vậy, khó trách ngươi không muốn ta.”

“Ai.” Cổ Tiểu Mãn thở dài thật sâu. “Mà thôi mà thôi, nếu ngươi muốn ở lại, thì cứ ở lại đi. Bên cạnh ta cái gì cũng đều không có, cuộc sống rất khổ, nếu như ngươi chịu không nổi, vẫn sớm trở về tiên giới là được rồi. A…”

Xúc cảm mềm mại ập đến trên môi, cả người Cổ Tiểu Mãn giật mình sững sờ đứng nguyên chỗ. Như Ý hôn lên bờ môi dày của hắn, trong lòng vui mừng đến cực điểm, khoé miệng cong lên, nước mắt trong khoé mắt lại biến mất không còn bóng dáng. Như Ý nịnh nọt mà duỗi đầu lưỡi liếm liếm cằm Cổ Tiểu Mãn, một tay cũng tiến vào hắn vạt áo rộng thùng thình của hắn. “Nhanh cho ta sờ sờ một cái, bị đụng có đau không?”

Cổ Tiểu Mãn không dám thở mạnh, khuôn mặt đoan chính chất phác mặt tức thì biến thành màu gan heo. Thường ngày hắn ngay cả tay của các cô nương còn chưa đụng qua, chuyện tình nam tử thân mật với nam tử càng không hề nghĩ ngợi đến. Hiện tại lúc này Như Ý khiêu khích, hắn dù có chất phác thế nào, hạ thân cũng không khỏi nổi lên phản ứng. Dường như hắn cảm thấy dị thường xấu hổ, quay đầu không dám đối mặt với y.

“Trước đây ngươi cũng thế, vẫn là bộ dáng vô dục vô cầu… Nhưng ta lại ưa thích ngươi hết lần này tới lần khác…” Như Ý nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại của Cổ Tiểu Mãn, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ của hắn. “Người thân cận với ngươi nhất vĩnh viễn đều là ta, chỉ có ta. Dù là đã qua mấy đời mấy kiếp, vẫn luôn là như vậy.”

Bờ mông mát lạnh, Cổ Tiểu Mãn cuống quít túm dây lưng: “Không không không không, không được.”

“Cổ lang…” Như Ý phảng phất phải chịu uất ức to lớn mà nhìn về phía hắn, sau đó kéo mạnh chiếc quần hơi mỏng này. Cúi đầu, ngậm lấy vật giữa hai chân Cổ Tiểu Mãn rồi bắt đầu mút, tạo nên âm thanh chậc chậc.

“A!”

Sau đó Cổ Tiểu Mãn cũng nằm xuống, Cổ Tiểu Mãn bị Như Ý dùng cái miệng nhỏ nhắn nóng ướt hầu hạ đến trướng lớn không thôi, cứng rắn như muốn nổ tung ra. Sau đó Như Ý mở ra hai chân ngồi xuống, Cổ Tiểu Mãn liền buông tha, giữ chặt eo y mà dùng sức đỉnh lên phía trên.

“A… A… Cổ lang, thật là lợi hại… Còn muốn, còn muốn sâu nữa, Như Ý chịu không nổi rồi…” Như Ý nằm sấp trước ngực Cổ Tiểu Mãn, bờ mông bị đâm đến phập phồng phập phồng, sung sướng nói không nên lời.

Cuối cùng Cổ Tiểu Mãn tiết tinh, mơ mơ màng màng ngủ mất. Như Ý đỡ lấy hắn nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, cũng cười tủm tỉm ngủ chung với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.