Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 12: Cửa tiệm đồ Cổ (12)



Editor: Snowflake HD

Ngày hôm sau trong huyện và mấy vùng lân cận ngoài huyện đều không có tin tức gì mới về cửa hàng đồ cổ, nha dịch gần như được phái đi khắp nơi tra xét, chỉ có một mình Bạch Thủy và hai nha dịch ở lại nha môn, bận tối mày tối mặt, cũng không kịp đến khách điếm Tô Vân Khai ở để hỏi hắn có tìm thấy manh mối gì trong đổ phường hay không.

Vừa đến hoàng hôn, Minh Nguyệt đi tìm Tô Vân Khai, hai người cùng nhau đi vào đổ phường ăn cơm, mấy ngày tiếp theo, hắc bạch điên đảo, nhưng manh mối tìm được lại không nhiều. Mà hai người đã chơi hết tám món bài bạc trong đổ phường mấy lần, dĩ nhiên thuộc lòng tám món đánh bạc này. Lúc hai người đánh bạc thì vô cùng cẩn thận, manh mối thì không thấy, tiền thắng bạc thì khá nhiều.

Dân cờ bạc thấy hai người, tiện thể nói, “Không uống rượu không ăn cơm, vậy mà hai tên tiểu bạch kiểm kia lại thắng bạc rồi.”

Sòng bạc tất nhiên có thắng có thua, nhưng bọn họ ghét nhất chính là những người thắng bạc của mình, càng không chịu nổi những người có thần tài phù hộ. Tô Vân Khai giả vờ không nghe thấy, lập tức đi đổ xúc xắc đoán đại tiểu. Mở vài ván, thua vài lần, thua cỡ chừng hơn mười lượng, làm cho nhà cái vô cùng vui vẻ mặt mày hớn hở, mở miệng trêu ghẹo hắn, “Lý công tử Lâm công tử, xem ra hôm nay vận khí của các người không tốt nha.”

Tô Vân Khai cười nói, “Có thắng có thua mới tốt, hôm nay cao hứng, chi bằng ta mời mọi người uống rượu ăn một bữa.”

Mọi người lập tức ủng hộ, có người sợ hắn đổi ý, lập tức chạy tới quầy rượu lấy đồ ăn. Minh Nguyệt cầm túi tiền đi trả, cũng không biết Tô Vân Khai muốn làm cái gì. Có vẻ như, mấy hôm trước đến đây không phải không thu hoạch được gì, mà là hắn đã sớm có kế hoạch.

Dân đánh bạc vừa uống rượu ăn thịt chơi như bình thường, mở thêm vài ván, Tô Vân Khai tiếp tục thua. Hễ thua lại đi mời rượu, nhà cái cao hứng, dân cờ bạc càng cao hứng hơn, nói rất nhiều. Tô Vân Khai tán dóc vài câu, hữu ý vô ý (*cố tình giả vờ) hỏi, “Ta chơi ở đây ba ngày, các vị cũng đã biết rõ khuôn mặt rồi, người vào sòng bạc đều giống vậy sao?”

“Thường đến chơi khẳng định là dân bản xứ, chỉ có người qua đường mới vào đổ phường chơi một lần rồi đi thôi. Làm gì cũng phải chuyên tâm mới được, đánh bạc cũng giống như vậy. Ngươi vừa mới làm quen nơi này, đừng để ý thắng thua, chứ ngươi mà đi, thần tài nơi này cũng không thích ngươi đâu. Trừ phi, thua quá thảm mà thôi, nói cho cùng thì cứ coi như chơi đánh bạc để đổi vận may đi.”

Tô Vân Khai cười nói, “Nhưng nếu thua quá thảm rồi thì không sao?”

Một người cười nhạo nói, “Trò đánh bạc này, mọi người ai mà chẳng biết là việc xấu, nhưng một khi dính vào rồi, giống y hệt uống kim đan, sẽ bị nghiện. Cho dù ngươi trắng tay rồi, sớm hay muộn cũng có ngày quay trở lại.”

Minh Nguyệt là người ngoài cuộc, có chút không hiểu, những dân cờ bạc này không ai phản bác, bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rất rõ.

Đề tài đang đi đến hướng Tô Vân Khai nghĩ, thừa cơ hỏi, “Chẳng lẽ thật sự không có ai thua thảm đến mức phải rời khỏi nơi này? Thậm chí là bỏ chơi ba bốn ngày thôi?”

“Không, đừng nói là ba ngày, một ngày thôi cũng đủ lấy mạng người.”

Dân cờ bạc thi nhau phụ họa, nhà cái lắc xúc xắc đột nhiên nhớ tới, nói, “Thật ra cũng có, các người quên Vu Hữu Thạch rồi hả?”

Hắn vừa nói xong, những người khác mới bừng tỉnh, “Đúng, sao lại quên hắn được.”

Tô Vân Khai vừa đặt bạc xuống vừa hỏi, “Vu Hữu Thạch là ai?”

“Chính là một tên xui xẻo thua hết bạc, mấy năm nay ngày nào hắn cũng tới.”

Tô Vân Khai cười hỏi, “Nếu ngày nào cũng thua bạc, vậy tiền đâu mà ra?”

“Nhà hắn làm ăn buôn bán, là người có tiền, sau này phụ thân hắn qua đời, việc làm ăn xuống dốc không phanh, hắn bán nhà bán cửa đổi thành tiền đi đánh bạc. Lần trước hắn còn bán luôn cả  nương tử mình, thật là lòng lang dạ sói.” Hắn cười khẽ một tiếng, thấy hơi hoang đường, bấy giờ mới nói tiếp, “Cũng không biết kết quả thế nào, hình như là thắng được bạc.”

Một người nói thêm, “’Đúng đúng, lúc đó hắn còn mời bọn ta uống rượu.”

“Đúng a, nhưng mà hắn thật sự đen đủi, còn chưa vui vẻ được bao lâu, liền thua hết tiền, đến nửa đêm, thua hết toàn bộ tiền bạc.” Khi nhà cái nói lời này, sắc mặt không chút thay đổi, có thể khẳng định, không hề kỳ quái cũng không thương xót, nhưng cười lạnh một tiếng, “Ta thấy hắn thua rồi còn rất nóng nảy, định giựt tiền trong tay ta.”

Minh Nguyệt vội vàng hỏi, “Kết quả thế nào?”

“Kết quả tất nhiên là bị chúng ta lôi ra ngoài đánh cho một trận. Lúc hắn chạy trốn còn làm vỡ mấy vò rượu, sau đó không thấy người nữa, chắc sẽ không rơi xuống cống ngầm nào đó rồi chết đâu.”

Lời nói lạnh lùng vô tình, Minh Nguyệt cảm thấy sòng bạc chính là nơi ăn thịt người, phải biết rằng, nếu bọn họ không mở đổ phường, thì Vu Hữu Thạch kia sẽ không rơi vào tình thế đó, tuy là Vu Hữu Thạch cũng có hơn phân nữa trách nhiệm, nhưng đổ phường cũng không thể chối bỏ quan hệ.

Tô Vân Khai hỏi, “Chuyện đó là khi nào?”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, một hồi lâu mới có người nhớ ra, “Hình như là ngày 16 đó.”

Minh Nguyệt vô cùng hồi hộp, Liễu Bội Trân chết trong đêm đó? Bây giờ nàng mới hiểu tại sao hồi nãy Tô Vân Khai khách sáo như vậy.

Tô Vân Khai cũng không hỏi tiếp, đánh thêm vài ván sau đó nhìn thấy một nam tử muốn đi ra ngoài, cũng lấy cớ nghỉ tay, rồi đi theo người nọ.

Nhà vệ sinh của đổ phường ở phía sau sân viện, rời khỏi đổ phường, Tô Vân Khai vội vàng đổi theo, vỗ vai người nọ.

Nửa đêm bị người ta vỗ vai quả thực không phải chuyện gì tốt, nhà cái nhíu mày quay đầu lại, thấy hắn, mới hơi khách khí một chút, “Lý công tử cũng cần đi giải quyết sao? Ở phía trước đó, không xa đâu.”

“Không.” Tô Vân Khai cười nói, “Ta muốn cầu xin ngươi một chuyện.”

Nhà cái còn chưa kịp đánh giá hắn tỉ mỉ, trên tay đã có một túi bạc, túi chưa mở, nhưng ước lượng sức nặng, xem ra giá trị không nhỏ, bỗng nhiên lộ khuôn mặt tươi cười, “Có thể giúp gì cho Lý công tử?”

Tô Vân Khai ghé sát lỗ tai hắn, nhỏ giọng, “Thực không dám giấu, cái người mà ngươi vừa mới nói Vu Hữu Thạch gì đó, ta nghi ngờ hắn chính là người từng lừa gạt cha ta bảy mươi lượng bạc trắng, vào khoảng hai ngày trước. Tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng cha ta không vui, cho nên muốn nhờ ngươi dẫn người của đổ phường đến chỗ hắn, để hù dọa hắn một phen, coi như xả giận cho cha ta.”

“Nhưng Vu Hữu Thạch không thiếu tiền của chúng ta.”

Tô Vân Khai cười nhẹ, “Ta không có chứng cớ, nếu trực tiếp đánh hắn thì không được. Nhưng các người thì được, lấy lý do hắn nợ tiền, cũng không khó. Ví như… hắn đập vỡ mấy vò rượu chén bát, bắt hắn đền một trăm lượng.”

Đôi mắt thông minh lanh lợi của nhà cái xoay vòng, nhận lấy túi tiền, cười nói, “Ta hiểu rồi, đợi lát nữa ta sẽ làm theo lời công tử.”

“Đa tạ.”

Tô Vân Khai trở lại đổ phường trước, lại thua mấy ván, liền kéo Minh Nguyệt đi.

Tối nay Minh Nguyệt cảm thấy hắn đã bắt đầu hành động, nhưng bây giờ lại rời đi sớm như vậy, không giống mấy hôm trước chút nào. Cách xa đổ phường rồi, nàng mới nói, “Vừa nãy huynh đi theo nhà cái sao?”

Tô Vân Khai gật đầu, “Phải. Cầu xin hắn giúp một chuyện, đi hù dọa Vu Hữu Thạch.”

Minh Nguyệt trợn mắt, “Vì sao?”

“Ta nghi ngờ Vu Hữu Thạch là hung thủ.”

“Lý do.’

Tô Vân Khai không vội giải thích, chỉ nói, “Hung thủ giết người đêm đó, chắc hẳn là chơi xúc xắc, đoán đại tiểu.”

Minh Nguyệt bất đắc dĩ lặp lại câu kia, “Vì sao?”

“Đổ phường có tất cả tám món bạc, từng trò đều có tiền kinh doanh riêng, không giống nhau. Bất kể là bài chín lá hay bài mã điếu, tay đều phải chạm vào bài, tay không rảnh lại sẽ bị bẩn. Chỉ có chơi đoán đại tiểu thì hai tay mới hoàn toàn buông thả, chỉ cần dùng tay lấy tiền ra đặt cược mỗi ván, sau đó hai tay đều rãnh rỗi. Vì tiền mà giết người, hơn phân nửa là người do thua đến đường cùng.”

Vẻ mặt Minh Nguyệt có vẻ đang suy nghĩ, “Hắn bán nhà bán đất, ngay cả thê tử cũng bán, xác thực là có thể bí quá đi giết người cướp của. Nếu chỉ là báo thù, sẽ không nhân cơ hội trộm đồ trong cửa hàng, lý do vì tiền bạc thì hợp lý hơn nhiều.”

“Đúng vậy, dựa vào hoàn cảnh gia đình của hắn trước đây, tuyệt đối có khả năng phân biệt được đồ tốt xấu. Nếu là dân cờ bạc bình thường, sao có thể phân biệt được.”

“Vậy huynh đi tìm nhà cái là để hỏi rõ chuyện của hắn?”

Cho dù là thời gian hắn rời khỏi sòng bạc hay là động cơ giết người, đều cực kì trùng khớp. Tô Vân Khai không có mười phần chứng cớ, tuy nhiên có suy luận riêng, “Không phải, ta nhờ nhà cái đi đòi tiền hắn làm vỡ rượu với chén bát đêm đó.”

Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra, đôi mắt trợn to, “Huynh nghĩ rằng, nếu Vu Hữu Thạch là hung thủ, tuy hiện tại hắn không dám đem đồ bản thân đã trộm để đi bán, nhưng bị người của đổ phường hù dọa như vậy, chắc chắn sẽ mang mấy vật trong tiệm đổ cổ đi cầm lấy tiền trả?”

“Phải, bây giờ hung thủ vẫn chưa mang đồ đi bán, có lẽ vì hắn muốn đợi sóng yên biển lặng mới bán kiếm tiền, hắn có thể chờ, chúng ta thì không thể, người chết và người nhà của người chết càng không thể chờ… Thê tử mình Vu Hữu Thạch cũng bán rồi, khẳng định không phải loại người tốt, cho dù hắn không phải hung thủ, cứ để người đổ phường đi tới hù cho hắn sợ cũng được.”

Minh Nguyệt cực kì đồng ý, nếu may mắn thì ngày mai bọn họ không cần phải đi tới sòng bạc nữa rồi, đi mấy ngày trời, nàng cảm giác trên người toàn là mùi rượu, rửa cũng rửa không sạch. Nàng nghĩ, tối ngày 16 đó Vu Hữu Thạch vì tiền mà tranh chấp với nhà cái, trong lúc đánh nhau làm vỡ vài vò rượu, cho nên quần áo hắn bị dính không ít, như vậy mới có khả năng dính lên mặt Liễu Bội Trân. Nàng rùng mình một cái, nguyên nhân là do hưng phấn, bọn họ càng ngày càng gần hung thủ.

Suy nghĩ kĩ mới thấy, “Mấy ngày nay huynh cố ý thắng bạc, đợi bọn họ lơi là cảnh giác, thì giả vờ thua bạc?”

“Đúng.” Không đợi nàng hỏi, Tô Vân Khai nhìn nàng cười, “Có phải cô muốn hỏi vì sao ta có thể khống chế thắng thua hay không?”

Minh Nguyệt cười cười, quả thực nàng muốn biết.

“Rất đơn giản, lúc đánh bạc, luôn luôn có người có vận khí tốt và người vận khí không tốt. Tìm người vận khí không tốt thua nhiều bạc, nếu muốn thắng thì cứ mua ngược lại với hắn, muốn thua thì cứ mua theo hắn.”

“…” Hai mắt Minh Nguyệt lại mở lớn hơn, “Thật sao?”

Tô Vân Khai thấy hai mắt nàng sáng trưng, cảm thấy nàng muốn đi tới đổ phường, tìm cái tên xui xẻo nào đó để thắng tiền, trong mắt nàng hiện lên hai chữ tham tiền, hắn lập tức bật cười, “Gỉa đó.”

Minh Nguyệt cười cười, tự khinh thường bản thân, nàng chợt phát hiện thì ra chính mình cũng tham tiền lắm nha, “Ta còn tưởng huynh có biện pháp gì để làm giàu chứ.”

Tô Vân Khai cười nói, “Dẫu sao cũng rất khó để tìm thấy người xui xẻo như vậy.”

“Vậy rốt cuộc là huynh làm như thế nào?”

“Ban đầu có lẽ là do vận may đi, thắng một chút tiền. Sau này chơi đổ xúc xắc, nhìn ra chút bí quyết. Ở đó không có ai thắng được nhiều tiền, nhưng hễ là chỗ có tiền cược lớn, nhà cái đều ăn. Cho nên ta nghi ngờ nhà cái có thể khống chế số điểm, nhưng nói chung bọn họ vẫn phải để cho dân cờ bạc thắng một chút, đôi khi lại thua một chút, tính tổng cả đêm thì thắng khá nhiều, dân bạc có thắng có thua do đó không phát hiện ra, bởi vậy ta mới khẳng định nhà cái có thể khống chế điểm số. Cô có nhớ tối nay lúc đi vào trong đổ phường ta nói cái gì không?”

Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, nói, “Huynh nói, ngày mai chúng ta phải rời khỏi trấn Nam Nhạc rồi.”

Tô Vân Khai cười nhạt, “Lúc ta nói ra câu kia, thì chúng ta đã là cá nằm trên thớt gỗ rồi, bị làm thịt. Tất nhiên nhà cái sẽ không cho chúng ta kiếm thêm bạc, cho dù chơi cái gì, cũng sẽ thua. Dù gì ngày mai chúng ta cũng đi rồi, sao bọn họ có thể tha cho con dê béo này.”

Lúc này Minh Nguyệt mới hiểu, cảm thấy vừa giận lại vừa buồn. Giận nhà cái bất lương, buồn dân bạc bất tỉnh.

Tô Vân Khai thấy nàng buồn bực liền an ủi, “Sau khi kết thúc chuyện này, mời Bạch bộ đầu tới quét sạch mấy chỗ đổ phường này đi.”

“Ừm.” Minh Nguyệt nghe hắn nhắc tới Bạch Thủy, tiện thể nói, “Bạch ca ca là một bộ đầu tốt, đúng không.”

“Đích thực là một bộ đầu tốt.”

Nghe thấy sự khẳng định của hắn, Minh Nguyệt rất an tâm, nói như vậy khi hắn rời khỏi trấn Nam Nhạc, Bạch Thủy lại càng có cơ hội đồng hành với hắn, mặc dù không đi Khai Phong, nhưng cách Khai Phong cũng gần.

Nàng chợt nhớ ra, Bạch Thủy với thân phận là bộ đầu dễ dàng đi theo hắn, còn nàng a?

Ánh trăng mờ ảo, ánh sáng trong mắt nàng âm u không rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.