Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 15: Cửa tiệm đồ Cổ (15)



Editor: Snowflake HD

Không khí công đường nha môn trở nên nghiêm trọng, gió xuân ngưng lại, không có người nói chuyện, càng không có tiếng xôn xao ầm ĩ. Vu Hữu Thạch có chút hào hứng chờ Tô Vân Khai mở miệng, để coi hắn ta chất vấn hắn như thế nào.

Tần đại nhân nhìn thấy không khí quá mức yên tĩnh, thì cảm thấy thất bại trong gang tấc, đã thăng đường mấy lần, vậy mà chưa bắt được hung thủ, không kìm chế được, nhỏ giọng gọi Tô Vân Khai một tiếng.

Nhưng Tô Vân Khai không quay người lại, cũng không trả lời, ánh mắt nhìn đến cái chén bạch ngọc ở trước mặt Vu Hữu Thạch.

Chén ngọc cứng rắn, sáng bóng, lấy ngón tay lướt qua chén ngọc, ẩm ướt bụi đất. Hai ngón tay xoa nắn, lại đưa đến mũi ngửi, sau đó cầm chén lên coi.

Vu Hữu Thạch thấy hắn thật lâu cũng không nói lời nào, một mực nhìn chén bạch ngọc kia thì nói, “Ăn trộm đồ quả thực là do ta không đúng, nhưng…”

Không đợi hắn nói xong, căn bản là Tô Vân Khai cũng không nghe hắn nói chuyện, ngẩng đầu hỏi, “Tang vật khác ở đâu?”

Vu Hữu Thạch do dự một lúc, mới nói, “Dưới gốc cây đào phía sau hậu viện của nhà ta.”

Tô Vân Khai đột nhiên đứng dậy, vỗ vai Bạch Thủy thì thầm mấy câu. Sau đó Bạch Thủy nói, “Đại nhân, trước tiên xin cho ty chức đi tới nhà Vu Hữu Thạch tìm tang vật.”

Dĩ nhiên Tần đại nhân đồng ý, không bắt được hung thủ, ít nhiều cũng lấy lại vật bị trộm, cũng là chuyện tốt, “Đi đi.”

Bạch Thủy đi một bước, nghĩ đến Tô Vân Khai bảo hắn đi gọi Tần Phóng đến, biết rõ nếu một mình mình đi gọi người Tần Phóng nhất định không chịu nghe theo, cho nên bảo Minh Nguyệt đi cùng. Mặc dù Minh Nguyệt muốn ở lại nghe thẩm án, nhưng tự dưng Bạch Thủy lại rời đi khẳng định Tô Vân Khai đã sắp xếp rồi, vì vậy đi theo hắn. Vừa bước ra ngoài, Bạch Thủy liền nói, “Hai chân không thể so với ngựa, đợi chút, ta bảo bọn họ đi lấy ngựa.”

Từ nhỏ Minh Nguyệt đã sợ ngựa, cảm thấy tính tình hoang dã khó khống chế, dễ bị nó hất xuống. Mặt mày đau khổ hỏi, “Huynh bảo ta ra đây làm cái gì?”

“Đi gọi Tần Phóng tới.”

“Muội đi bộ là được rồi.”

“Sao có thể bằng ngựa được, dù gì cũng tiện đường, ta giúp muội đưa qua, lát nữa muội với hắn cùng nhau trở về.”

Một lát sau, nha dịch dẫn hai con ngựa tới, Bạch Thủy nhảy lên. Minh Nguyệt chậm rãi bò lên ngựa, ngồi ở phía sau ôm chặt hông hắn, kết quả Bạch Thủy nhíu mày, “Muốn ôm đứt hông ta à.”

Sắc mặt Minh Nguyệt trắng bệch, nhắm hai mắt lại.

Roi ngựa vung lên, Bạch Thủy cảm thấy người sau lưng càng lúc càng dùng lực, thực sự muốn ôm đứt thắt lưng hắn đây mà.

Ở trên công đường, Tô Vân Khai không tiếp tục truy vấn, chỉ yên lặng nhìn tang vật. Hắn đặt chén xuống, xoay người nói, “Đại nhân, có thể cho gọi phu canh Trình Đạt đến hay không?”

Đây là lần đầu tiên Trình Đạt tới công đường, mặc dù trước kia Bạch Thủy từng âm thầm tới tìm hắn, nhưng lại không ai biết, hiện tại đông người đứng xem, hắn im lặng quỳ không dám ngẩng đầu. Mãi đến khi Tô Vân Khai hỏi, hắn nghe hai lần mới nghe rõ.

“Trình Đạt, buổi tối ngươi cầm canh đi ngõ ở những chỗ nào?”

Trình Đạt đáp, “Văn An, Lục Trượng Nhai, Hưng Long tam phố.”

Trấn Nam Nhạc có sáu phu canh, phụ trách những địa phương khác nhau, để kịp thời gõ canh. Mà chỗ tiệm đồ cổ nằm trong khu vực do Trình Đạt phụ trách.

“Tối ngày 16 tại giờ dần, ngươi ở đâu?”

“Chúng ta điểm canh một đêm năm canh, mỗi lần đến canh nhất, thì sẽ đi tuần ban đêm để gõ mõ. Giờ dần vừa vặn nằm trong năm canh, sau canh nhất, tất nhiên là ta đang đi tuần rồi.”

Tô Vân Khai lại hỏi, “Vậy ngươi có nhìn thấy người nào đáng ngờ không?”

“Trước khi đi tuần Lục Trượng Nhai, giờ dần nhìn thấy có người ôm đồ chạy qua, bởi vì trời mưa lớn, cách hơn mười trượng đã không nhìn thấy rõ nữa, rốt cuộc là ai ta cũng không bết, chỉ thấy thân hình người nọ khá cao lớn.”

Vu Hữu Thạch liền nói, “Người ông ta thấy chắc hẳn là ta, khi ta chạy ngang qua đó, quả thực cũng nghe thấy tiếng gõ canh. Đồ ta ôm là tang vật, nhưng ta không hề giết người.”

Tô Vân Khai nhướng mày truy hỏi, “Vậy ngươi dùng cái gì để đựng đồ?”

“Quần áo.”

Tô Vân Khai để cho Trình Đạt lui sang một bên, lại bảo nha dịch gọi một người khác lên. Vu Hữu Thạch vừa nghe tên người kia, trong lòng hắn ngược lại khá yên tâm.

Tô Vân Khai gọi người lên, chính là nhà cái đổ xúc xắc trong đổ phường, Tống Hữu.

Người trong đổ phường ngày đêm bị đảo lộn, cho nên sắc mặt Tống Hữu không tốt lắm, thân hình nhỏ gầy, đầu lại lớn, nhìn hết sức buồn cười. Hắn đã quen nhìn thấy nhiều người, còn làm việc ở nơi long xà hỗn tạp, vì vậy cho dù ở trên công đường cũng không tỏ ra một chút e sợ. Người ngoài thì thầm hắn đầu to thân nhỏ, hắn cũng không hề tức giận.

Tô Vân Khai hỏi, “Tống Hữu, vào chính nguyệt tối ngày 16, Vu Hữu Thạch có đi tới đổ phường không?”

Tống Hữu nhìn hắn, liền nhận ra hắn là người tự xưng Lý công tử, nghĩ đến việc hắn xuất hiện ở công đường thẩm vấn án tử, lập tức hiểu rõ ‘Lý công tử’ tới đổ phường làm gì, cũng không giận không nghi ngờ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đáp, “Đêm nguyên tiêu Vu Hữu Thạch tới đổ phường vào khoảng giờ hợi, mãi đến nửa đêm ngày 16 giờ dần mới rời đi.”

“Lúc hắn ở trong đổ phường có xảy ra chuyện gì kì lạ không?”

“Thua bạc, thua rất nhiều, cuối cùng nảy sinh tranh chấp, sau đó hắn đập vỡ mấy vò rượu và chén bát của chúng ta, lại hất vỡ mấy chén đồ ăn của khách.”

“Rượu bị vỡ là rượu gì? Đồ ăn bị hất đi là món gì?”

Tống Hữu không chút suy nghĩ, lập tức đáp, “Đổ phường của chúng ta mở cửa gần mười năm, bán một loại rượu duy nhất, năm món đồ ăn. Rượu là Khẩu Tử Tửu, đồ ăn gồm móng heo, cổ vịt, vịt luộc, gà quay, cùng với món ăn chay, đồ ăn bị hất đổ là móng heo và cổ vịt.”

Tần đại nhân chưa ăn cơm tối, nghe thấy lời này dạ dày liền co thắt, thở dài, “Đều là những món có mùi thơm nồng.”

Tô Vân Khai tiếp tục nói, “Vậy những thứ đó có dính vào quần áo Vu Hữu Thạch không?”

“Tất nhiên có.”

Sắc mặt Vu Hữu Thạch đột nhiên trở nên rất khó coi, đảo mắt nhìn sang phía người kia, ra vẻ cảnh giác.

Tô Vân Khai nói, “Liễu thị chết do bị ngạt khí, tất nhiên không thể dùng vật cứng, chỉ có thể là vật mềm mại. Nếu dùng hai bàn tay, vậy thì gò má người chết sẽ có dấu vết. Tuy nhiên Minh Nguyệt cô nương phát hiện mũi miệng Liễu thị có rượu, rượu kia chính là Khẩu Tử Tửu.”

Người nghe xử án lập tức ồ lên.

Vẻ mặt Vu Hữu Thạch không rõ ràng, không mở miệng.

“Mà khi uống Khẩu Tử Tửu, đồ ăn phối hợp tốt nhất là những món của đổ phường.”

Tần đại nhân lập tức hiểu được, “Ý ngươi là, khi Vu Hữu Thạch tranh chấp với người đổ phường, quần áo hắn dính rượu. Trước khi rời khỏi tiệm đồ cổ, hắn dùng quần áo bịt Liễu thị chết, rồi mới trộm đồ đi?”

“Đúng.”

“Đại nhân, người này chỉ suy luận, không có bằng chứng rõ ràng.” Vu Hữu Thạch vẫn không nổi giận, nhưng giọng điệu đã không còn bình tĩnh như hồi nãy nữa, “Hắn vu khống tiểu nhân là hung thủ, căn bản không có một chút chứng cớ nào.”

Tô Vân Khai không đáp, khoanh tay nhìn ra bên ngoài, chờ chứng cớ.

Bạch Thủy cưỡi ngựa, rất nhanh đã quay lại. Minh Nguyệt chạy bộ trở về, còn phải đợi Tần Phóng sửa soạn sạch sẽ mới chịu ra khỏi cửa nữa, bởi vì một người chậm trễ, cho nên ba người gặp nhau tại cửa nha môn. Tần Phóng đi vào cửa cằn nhằn phản đối. Mãi đến khi thấy người đứng đầy sảnh đường, lại nhìn thấy Tô Vân Khai cũng ở đây, bấy giờ mới im lặng. Nhìn xuống mặt đất, không thấy thi thể nào cả, lúc này mới yên tâm.

Bạch Thủy trình tang vật lên cho Tần đại nhân, cao giọng, “Đại nhân, những thứ này được chôn dưới gốc cây đào sau nhà Vu Hữu Thạch, đều là bảo vật mà tiệm đồ cổ bị mất.”

Tần đại nhân xem qua một lần, thấy Tô Vân Khai tiến lên, đang định hỏi hắn, đã thấy hắn cầm hai hộp sứ, trong bàn tay một lớn một nhỏ, một là son phấn, một là son môi, màu sắc tươi đẹp, là đồ dùng của phụ nhân.

“Hai thứ này là đồ trang điểm mà Liễu thị sử dụng hằng ngày, do Ngô Trù tặng. Ngày xảy ra án mạng, chính Minh Nguyệt cô nương đã so sánh, khi chết Liễu thị cũng dùng những thứ này.”

Tần đại nhân lập tức xem lại bản báo cáo kiểm thi, xác thực có nói, tiện thể gọi Ngô Trù lên chứng minh. Ngô Trù xem xong, nói chính là đồ thê tử hắn dùng, cũng là đồ hắn giao cho Bạch bộ đầu. Vu Hữu Thạch nghi ngờ nói, “Ngươi bày ra những thứ này để làm gì?”

Tô Vân Khai khẽ liếc qua Vu Hữu Thạch: “Đêm đó phu canh nhìn thấy có người ôm đồ bỏ chạy, ta nhớ ngươi nói ngươi dùng quần áo để bọc đồ lại, tất nhiên đó là áo khoác dính rượu của ngươi. Khi ngươi đem đồ chôn xuống đất, cũng không lấy y phục ra. Cho nên chén bạch ngọc này vẫn còn rất sạch sẽ, chỉ dính chút bùn đất.”

Tần đại nhân hỏi, “Cũng có thể là đã rửa, nhưng không sạch sẽ.”

“Nếu đã từng rửa qua, mùi rượu trong chén sẽ không nồng đến vậy, thậm chí bùn dính trên mặt chén cũng đã bị trộn với mùi rượu.”

Mặc dù Tô Vân Khai giải thích rất đơn giản, nhưng lại cực kì dễ hiểu, Tần đại nhân hiểu được, nên không hỏi lại nữa.

Tô Vân Khai lại nói, “Liễu thị là do nghẹt thở mà chết, dựa vào lớp trang điểm trên mặt mà nói, khi nàng còn sống từng mạnh mẽ giãy giụa. Khẳng định hung thủ không để ý, khi hắn dùng quần áo bao bọc đồ, chẳng những dính rượu, dầu trơn, còn có son môi nữa.”

Tần đại nhân không quan tâm mấy bảo vật này nữa, cầm lấy y phục xem. Mỗi chỗ ông ta xem qua, sắc mặt Vu Hữu Thạch lại trắng thêm một chút. Đến khi thấy Tần đại nhân không động đậy, trong lòng mới kinh hãi.

Góc áo y phục màu xám của hắn, với trên lưng, đều có một vết son đỏ, để dưới mũi ngửi thử, quả thực có mùi rượu. Tần đại nhân vừa vui vừa giận, “Vu Hữu Thạch, bây giờ ngươi còn gì để nói!”

Đầu gối quỳ trên mặt đất đến tê dại, Vu Hữu Thạch nghĩ muốn đứng lên bỏ chạy, nhưng đôi chân vô lực, không đứng dậy nổi. Hắn há miệng thở dốc, không còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt lo lắng nhìn bốn phía, muốn tìm một lý do để đáp trả đối phương, nhưng phát hiện căn bản không còn lời nào để nói.

Người nhà Liễu thị xông tới chỗ hắn, Bạch Thủy quát một tiếng, nha dịch gõ gậy lập uy, bọn họ mới chịu lùi bước, nhưng tiếng mắng chửi không ngừng.

Vu Hữu Thạch nghe thấy, trong lòng tĩnh lặng nổi lên một ngọn lửa không cam chịu, lớn giọng nói, “Trên quần áo dính Khẩu Tử Tửu thì sao chứ, Liễu thị đã chết, theo như ta biết Lê ngỗ tác kia không biết uống rượu, sao có thể khẳng định trên người thi thể là Khẩu Tử Tửu?”

Minh Nguyệt thấy thần trí Tần Phóng không tập trung, căn bản không nghe án, liền kéo tay áo hắn, nhỏ giọng, “Này, người kia sỉ nhục tài giám tửu của ngươi kìa, nói trên người Liễu thị không phải Khẩu Tử Tửu.”

Quả nhiên, Tần Phóng lập tức hoàn hồn, gần như nhảy lên, áo lông cáo màu trắng trên người cũng run run, xem ra khá giận, “Ngươi dám nghi ngờ phán đoán của ta, cho dù ta nhắm mắt bịt một mũi cũng đoán ra đó là Khẩu Tử Tửu.”

Vu Hữu Thạch cười lạnh, “Đó là ngươi nói thôi, ngươi là ai, Tần đại nhân, ngài là một tri huyện, vậy mà đi tin tưởng một người không biết từ đâu tới, rốt cuộc ngài là tri huyện, hay hắn mới là tri huyện đây?”

Tần Phóng giận đến cắn răng, “Không biết tốt xấu, xem ra đọc được vài quyển sách, lại dám cả gan đi chèn ép người.”

“Người không có phận sự không được nói!”

“Ngươi mới là người nhàn rỗi.” Tần Phóng giận dữ nói, “Ta là con của đương kim quốc công, được gọi là Tiểu Hầu gia!”

Bạch Thủy liếc mắt nhìn hắn, con của quốc công? Tiểu Hầu gia cà lơ phất phơ vậy sao?

Minh Nguyệt lập tức kinh hãi, không ngờ thân thế Tần Phóng lại lớn như vậy.

Tần đại nhân cũng kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, trấn Nam Nhạc chỉ là một địa phương nhỏ, không ngờ lại được Tiểu Hầu gia tới chơi. Khoan đã, lần trước hình như Bạch Thủy ép hắn đi xem thi thể, còn dọa hắn hôn mê bất tỉnh, ói một hồi lâu? Nghĩ xong, ông ta sững người, xong đời rồi.

Tần Phóng thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, không khỏi đắc ý, lại thấy bộ dạng hết thuốc chữa của tỷ phu, mới giật mình nhớ ra hắn tiết lộ thân phận rồi. Hắn vội vàng khoát tay nói, “Không, không, ta nói giỡn thôi. Ta còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong lập tức muốn chạy, nhưng bị Bạch Thủy túm được, hắn không kịp kêu khổ.

Ban nãy Vu Hữu Thạch có hơi kinh ngạc, hiện tại thấy tình thế hỗn loạn, lại la lên “Oan uổng”. Một tiếng kia vừa vang lên, đôi mắt Minh Nguyệt nhìn hắn chăm chú, mặc dù thân hình nàng nhỏ xinh, nhưng đôi mắt rất có thần thái, đặc biệt kiên cường.

“Thời điểm Liễu thị chết, từng dùng sức phản kháng, khiến ba móng tay bị gãy. Trên móng gãy còn có chút da máu, chính là nói, trên người hung thủ, chắc chắn có dấu vết bị cào.”

Vu Hữu Thạch ngẩn người, theo bản năng sờ soạng bên hông. Bạch Thủy nhìn thấy, lúc này buông Tần Phóng ra, tiến lên một bước, nắm lấy quần áo hắn, Vu Hữu Thạch lập tức lùi lại. Người đằng trước không buông tay, sau đó mạnh mẽ kéo, y phục hắn liền bị xé rách. Thì thấy trên hông Vu Hữu Thạch có một vết thương bắt đầu kết vảy, vết thương rất rõ ràng!

Hắn đột nhiên giật mình, nhìn vẻ mặt mọi người, liền biết không còn cơ hội phản khảng, tức thì ngồi sững sờ tại chỗ, mất hết sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.