Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 17: Cô nương bánh nhân đậu (2)



Mưa càng rơi càng lớn, giống như tiên nhân ném ngọc trai xuống, đất đai ẩm ướt, vạn vạt trơn bóng. Mưa đổ vào áo tơi trên người lão giả, vừa mới bước vào hiên, liền nhìn thấy Minh Nguyệt chạy tới, ông xua tay nói, “Dưới hiên ướt đẫm nước mưa, đừng chạy, cẩn thận ngã.”

Minh Nguyệt nghe thấy những lời này nhưng vẫn chạy, chu miệng nói, “Người vẫn coi con là tiểu cô nương dễ dàng bị ngã a.”

Minh Thịnh cởi áo tơi ra, lại nói, “Gần đây trong nha môn có chuyện gì xảy ra không?”

Minh Nguyệt mím môi cười, “Con nói trong lòng gia gia không thể bỏ nha môn xuống được, mỗi lần đi xa về, mở miệng trước đều hỏi nha môn. Một tháng sau, Tần đại nhân sẽ nhanh chóng đi nhận chức, Bạch ca ca bảo con khuyên người trở về.”

Minh Thịnh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất mãn đối với nha môn, không trả lời. Sau khi cởi áo tơi, ông nhìn về phía sau lưng nàng có một chàng trai trẻ tuổi, sắc mặt lập tức nghiêm túc, liếc nhìn Minh Nguyệt một cái, nghiêm khắc đến nỗi khiến tim Minh Nguyệt rung lên. Gia gia muốn ăn thịt người a!

Tô Vân Khai nhanh chóng bước lên, Minh Nguyệt đứng ở chính giữa, dưới mái hiên nhỏ hẹp không đủ chỗ cho hai người cùng đứng, vì thế hắn ở phía sau Minh Nguyệt chắp tay hành lễ, “Vãn bối bái kiến lão trượng.”

Thấy hành động của hắn, có lễ nghĩa phép tắc, giọng nói không nóng không lạnh, diện mạo tuấn lãng, giữa trán không có lệ khí (*tàn bạo), lúc này sắc mặt Minh Thịnh mới hòa hoãn một chút. Minh Nguyệt nhân cơ hội nói, “Gia gia, người không biết đâu khi người đi rồi ở trấn xảy ra án mạng, nhờ có Tô công tử, án mạng mới được phá. Ngày mai hắn phải đi rồi, nay tới chào tạm biệt, vừa đúng lúc trời mưa, hắn lại không mang dù, con lại không thể để hắn ở ngoài trời, cho nên mời hắn vào nhà.”

Minh Thịnh hỏi, “Vì sao lại đi ra từ phòng bếp, có đạo mời khách như vậy sao?”

Tô Vân Khai vội vàng nói, “Minh Nguyệt cô nương thấy quần áo của ta bị ướt, cho nên dẫn ta tới phòng bếp sưởi ấm.”

Minh Nguyệt dùng sức gật đầu, Minh Thịnh vẫn nghiêm mặt với nàng, khi quay sang Tô Vân Khai sắc mặt có chút chế giễu, “Là tôn nữ nhà ta đãi khách không tốt, mời Tô công tử lên tiền sảnh uống trà.”

Tô Vân Khai cảm thấy đã làm phiền người ta quá rồi, mắt thấy mưa sắp tạnh, liền nói, “Ngày mai ta phải khởi hành, vẫn chưa thu dọn quần áo xong, đã nói chào từ biệt, như vậy không quấy rầy nữa.”

Minh Thịnh không có ý giữ hắn lại, chỉ nói, “Mang dù theo đi.”

Tô Vân Khai nói cảm tạ, nhận lấy dù trong tay Minh Nguyệt. Có thể do ngọn đèn hơi tối, vì vậy hắn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, thời điểm đưa dù cho hắn, nàng liếc hắn một cái, muốn nói gì đó lại thôi. Hắn muốn hỏi hai câu, nhưng thấy gia gia của cô nương đứng một bên nhìn chằm chằm, không chừng còn có lời khó nói, nhưng hắn không hỏi, chỉ cười cười, “Ngày mai ta đi, cô nương có thể tới tiễn Bạch bộ đầu.”

Minh Nguyệt sững người, “Huynh đồng ý cho Thủy Thủy đi theo mình?”

Minh Thịnh thấy nàng gọi ra hai chữ kia trước mặt nam tử, liền hiểu người này biết thân phận của Bạch Thủy rồi. Nhưng là Minh Nguyệt tín nhiệm người này nên nói bí mật cho hắn biết, hay bản thân hắn tự phát hiện ra? Nhìn ánh mắt cháu gái lưu lại trên người hắn, ông ta mơ hồ hiểu ra cái gì đó.

Tô Vân Khai nói, “Ừ, tuy hiện tại vẫn có chút do dự, nhưng suy xét cẩn thận, dù bây giờ ta có chặn cơ hội của nàng, nhưng cũng không thể chặn được ý nghĩ. Ngày sau lỡ như nàng tin nhầm người xấu, vậy chẳng phải là lỗi của ta ư? Cho nên chi bằng để rãi đường cho nàng đi, coi như tám ngày duyên phận đi.”

“Nhưng nếu như vậy, về sau lỡ bị phát hiện, huynh sẽ bị liên lụy, vì huynh là người đề bạt nàng.”

Tô Vân Khai bật cười, “Vậy thì sau này hẵn nói.” Hắn lại quay sang Minh Thịnh chắp tay hành lễ, sau đó bung dù đi ra ngoài.

Minh Nguyệt nhìn hắn bung dù rời đi, im lặng không nói gì. Gia gia đã đi vào nhà, nhưng nàng vẫn không động đậy, vẫn nhìn theo, nghĩ muốn đi theo hắn ra ngoài. Hắn nói mình với Bạch Thủy có tám ngày duyên phận, nhưng nàng với hắn có 13 năm duyên phận a.

Cuối cùng hắn vẫn không nhớ ra nàng.

Phiến đá ngoài sân bị mưa dội ướt, cả viện đầy bùn. Tô Vân Khai đi trên tảng đá bằng phẳng ngoài đường, nhanh chóng đến cửa gỗ, bên ngoài có gió, mang theo mưa phùn thổi tới. Tay trái hắn cầm dù, ánh mắt nhìn sang cây đào ngay vách tường, không được cắt tỉa, nhánh cây vươn ra ngoài. Gần tới tháng hai, nụ hoa bắt đầu sinh nở. Không ngửi thấy mùi hoa, không nhìn thấy đóa hoa, trong đêm đen tối, những nhánh cây đào giống như bức họa được khảm trên giấy tuyên thành, nụ hoa màu đỏ trên giấy, rất có sức sống.

Gốc cây đào trong mắt, đón thanh phong mưa phùn, xuân ý chọc người, không nhìn thấy bầu trời, nhưng có cảm giác trong sáng.

Tô Vân Khai thấy cực kì thoải mái, khi giày đạp ra cửa, tầm mắt không còn nhìn thấy cây đào nữa, trong lòng đột ngột nhảy dựng lên.

Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
(*Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió xuân.

Hắn chưa từng đi tới chỗ này, nhưng hắn khẳng định đã đến trấn Nam Nhạc rồi.

Phụ thân làm quan thanh liêm ngay thẳng, mỗi lần gặp gian thần giữa đường, thì ông chắc chắn sẽ bị giáng chức. Mỗi khi gặp trung thần giúp đỡ, thì ông cũng sẽ được đề bạt thăng chức. Cho nên từ nhỏ hắn luôn đi theo phụ thân, cùng nhau chuyển nhà, từ bắc ra nam, từ nam ra bắc. Thậm chí có một lần phụ thân bị giáng chức phải trở về Giang Châu, sau đó lại được tái bổ nhiệm. Hắn theo phụ thân vào Khai Phong, dọc đường đi ngang qua trấn Nam Nhạc.

Trấn Nam Nhạc, trấn Nam Nhạc…

Nhớ lại, vào một ngày nọ.

Hắn bị chó dí.

Vì sao chó lại đuổi theo hắn?

Bởi vì hắn với mẫu thân đi ra ngoài khách điếm, kết quả nhìn thấy tiểu cô nương bị chó rượt theo. Hắn chạy qua giúp đỡ, cuối cùng mua cho nàng cái bánh bao.

“Muội không thích ăn bánh, muội thích bánh nhân đậu.”

“Tiểu ca ca huynh tên gì?”

Chuyện cũ như hoa sen, từng tầng từng tầng nở rộ, mở ra trí nhớ 13 năm trước mà hắn đã quên mất.

Hắn còn nhớ rõ bộ dạng của nàng trước đây, nhưng không biết khi lớn lên nàng sẽ trông ra sao.

Tô Vân Khai ngẩn ngơ xoay người, nhìn người kia vẫn đứng dưới hiên chưa quay vào trong, chậm rãi mở miệng, “Cô nương bánh nhân đậu?”

Minh Nguyệt lập tức ngẩn người, dĩ nhiên quên đáp lại. Nhưng với phản ứng này, còn tốt hơn cả câu trả lời.

Xác định nàng chính là người trong trí nhớ, Tô Vân Khai cảm thấy thật phi diệu. Hắn cưc kì kinh ngạc, 13 năm, sao nàng có thể liếc mắt một cái là nhận ra hắn.

Minh Nguyệt nắm góc áo, mắt mở lớn, rốt cuộc bật cười, “Hóa ra huynh vẫn còn nhớ ta.”

Hai người xa cách đã lâu nay nhận thức, ngược lại không thoải mái như trước, khá thận trọng. Nhất thời trong hai người không ai tiến lên, đứng cách xa nửa sân nói chuyện, trời lại mưa, giọng nói không lớn, phải thật tập trung mới không nghe sót một chữ nào.

Tô Vân Khai nhẹ nhàng gật đầu, “Nhớ rõ, chỉ là vừa mới nhớ lại, không nhớ lâu bằng cô nương.”

Minh Nguyệt cảm thấy hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện này, nhớ rõ cô nương bánh nhân đậu năm đó, nàng hết sức vui vẻ, “Khi đó ta còn nhỏ, tất nhiên sẽ không giống bộ dáng hiện tại rồi.”

Tô Vân Khai ấm giọng, “Vì sao cô nương có thể nhận ra ta?”

Minh Nguyệt nói, “Thời điểm cuối năm, Thủy Thủy nói cho ta biết có người tên Tô Vân Khai đến Đại Danh Phủ chúng ta nhận chức Đề Hình Quan, ta không chắc chắn huynh có đi ngang qua đây hay không, cũng không biết có phải huynh hay không, nhưng mà vẫn để ý đến những nam nhân lạ mặt ngoài. Ngày đó, tiệm đồ cổ có rất nhiều người, ta đi qua đó vài lần, sau đó thấy bên hông huynh có treo một miếng ngọc bội, giống hệt huynh hồi đó.”

Tô Vân Khai cúi đầu nhìn, đây là hồng ngọc vật gia truyền nhà hắn, hắn vẫn luôn mang theo bên người.

“Sau đó ta tới gần xem thử, nhìn thấy trên mu bàn tay huynh có vết sẹo.”

Hắn giơ tay lên nhìn, vết tích này, do lúc trước cứu nàng, bị chó cào bị thương. Không ngờ nhiều năm như vậy, đã trở thành dấu vết để phân biệt. Có lẽ nàng không biết Tô Vân Khai của triều đình có phải là hắn hay không, nhưng nàng vẫn cẩn thận đi nghe tin tức ‘Tô Vân Khai’. Nói chuyện một hồi, cảm giác xa cách cũng bớt dần, hắn cười cười, “Không tệ, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi.”

Minh Nguyệt cũng vui mừng, “Đúng vậy, để gặp được huynh, ta phải cực khổ muốn chết.”

Một cô nương lại nói với nam tử như vậy, trong lòng Tô Vân Khai nhấp nhô, Minh Nguyệt cũng nhận ra rồi, cho nên mặt nàng ửng hồng.

Trong phòng có tiếng ho nhẹ, thu hút sự chú ý của hai người, sau đó nói, “Vào nhà đi, trời lạnh rồi.”

Minh Nguyệt đáp lại, Tô Vân Khai nói, “Sáng mai ta tới trả dù.”

“Không cần đâu, dù sao ta cũng muốn tới tiễn Thủy Thủy, thuận đường mang về.”

“Ừ.” Tô Vân Khai sợ nàng không biết, bổ sung thêm, “Giờ thìn.”

Minh Nguyệt mỉm cười, “Đã nhớ.”

Hai người đứng một hồi, Tô Vân Khai mới rời đi. Hắn đi mất dạng, xong Minh Nguyệt quay vào nhà.

Minh Thịnh đã uống được ba tách trà, thấy nàng đi vào, cũng rót cho nàng một tách, hỏi, “Hắn là Tô Vân Khai? Gia gia còn nhớ rõ hắn, không ngờ bộ dạng tuấn tú đoan chính rồi. Cũng không ngờ rằng, nhiều năm như vậy toàn thân vẫn đầy chính khí, không chút thay đổi.”

“Không phải nói ba tuổi nhìn thấy lão yêu, 80 năm sau chưa chắc đã là người chính trực.”

Minh Thịnh lườm nàng một cái, người không biết còn tưởng nàng nói nàng 80 tuổi.

Minh Nguyệt lấy ấm trà qua châm trà cho ông, cười nói, “Gia gia, hắn chính là Tô Vân Khai trên công văn nha môn, là Đề Hình Tư mới nhậm chức của Đại Danh Phủ chúng ta.”

Bàn tay Minh Thịnh chấn động, “Hắn là Đề Hình Tư mới nhậm chức?”

“Ừm. Chung quy, gia gia nói ở bên trên bất chính, nhưng bây giờ người vội vàng thay đổi suy nghĩ, xem ra, người đang muốn quay về.” Minh Nguyệt biết gia gia không hề muốn rời khỏi nha môn, có ý định tiếp tục làm ngỗ tác, nhưng mà quan trường hắc ám, không muốn ở lại nữa.

Minh Thịnh trầm mặc rất lâu, không nói gì. Gia gia im lặng không nói chuyện, thật lâu sau mới hỏi, “Con muốn ra khỏi trấn Nam Nhạc quan sát bên ngoài không?”

Minh Nguyệt cười nói, “Đương nhiên là con muốn, chẳng phải gia gia từng nói, làm một ngỗ tác, nhãn giới không được nhỏ.”

“Vậy thì đi với Bạch ca ca ra bên ngoài đi.”

“Sao lại thế, nàng…” Minh Nguyệt ngừng một chút, “Gia gia muốn con đi với Tô công tử đến Đại Danh Phủ sao?”

Minh Thịnh không vui nói, “Ta bảo con đi với Bạch ca ca.”

Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái, hình như chẳng có gì khác biệt nha. Hồi nãy gia gia đứng sau cửa nghe lén bọn họ nói chuyện? Mặt nàng đỏ lên, một hồi sau mở miệng nói, “Con đi rồi, gia gia phải ở lại đây một mình a.”

“Ta quay lại làm ngỗ tác, cũng không có thời gian rãnh quan tâm con.” Trong lòng Minh Thịnh không muốn, nhưng cô nương lớn rồi, ông ta không thể bắt nàng ở lại nơi này, “Tô đại nhân là một vị quan tốt, hắn biết rõ Bạch Thủy là nữ tử, nhưng vẫn giữ lại nàng, lại đồng ý dẫn nàng đi phủ. Chẳng phải con muốn làm ngỗ tác sao? Ngỗ tác không phải quan chức, không có quan phẩm, có thể giả thành cái này. Hắn là Đề Hình Quan, mỗi ngày các con sẽ tiếp nhận các vụ án khác nhau. Con ở bên cạnh hắn, tự mình rèn luyện, trở thành một ngỗ tác tài giỏi. Gia gia không cần con chăm sóc, chỉ hy vọng nhìn thấy Minh gia có một ngỗ tác giỏi xuất thế, coi như hoàn thành tâm nguyện của phụ thân con.”

Hai mắt Minh Nguyệt chua xót, không dễ dàng trả lời.

Ai biết huyện lệnh tiếp theo của trấn Nam Nhạc có phải cùng một loại người với Tần đại nhân hay không, xem thường nữ tử, cũng không muốn làm bạn với nữ tử.

Nàng nắm chặt ngón tay, cảm thấy đêm dài mênh mang, trong lòng không yên.

p/s: ôi duyên phận a ~~~ 
HD: cuối tuần không chương, tuần sau có thể cũng không có chương mới do HD đi du lịch chưa biết ngày về, cơ mà chương ra lâu quen rồi nên chắc cũng không cần thông báo nhở?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.