Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 27: Bạch cốt mười năm (8)



Editor: HD

Lời hắn nói ra thật lâu, mới có người đi ra mở cửa.

Trong phòng không đốt đèn, vừa mở cửa ra, ánh đèn ngoài hành lang liền chiếu vào bên trong, rọi lên khuôn mặt trắng bệch của Bạch Thủy.

Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, hai nắm đấm siết chặt, tràn đầy không cam lòng, “Ngươi muốn nói gì?”

Tần Phóng bước lên phía trước một bước, đóng cửa lại, lần này chỉ có ánh sáng mờ ảo chiếu qua khung cửa, một mảnh đen tối không thể nhìn rõ đối phương, chỉ có bắt được ánh mắt, “Ta muốn biết, vì sao cô phải giả trang làm bộ khoái, rõ ràng không phải chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa nghe Minh Nguyệt nói, cô đã làm ở nha môn nhiều năm rồi?”

Bạch Thủy không ngờ hắn lại chạy thẳng tới hỏi mình lý do vì sao, rõ ràng dọc đường đi nàng bắt nạt hắn rất nhiều, không thích hắn dựa dẫm vào gia thế tốt, chạy loạn khắp nơi khiến cho người nhà lo lắng, chơi bời sống phóng túng, không chịu làm việc đoàng hoàng. Vốn tưởng hắn là người chỉ biết ăn chơi, hiện tại đã thay đổi. Đáy lòng nàng mơ hồ có chút hi vọng, “Ca ca ta mất tích, ta muốn đi tìm huynh ấy, nhưng không ai tình nguyện nghe lời một cô nương gia không quyền không thế. Cho nên ta chỉ có thể đi đến nha môn, làm việc, trở thành bộ khoái.”

Tần Phóng không ngờ lại là lý do này, tìm huynh trưởng mất tích? Một cô nương gia như nàng lại dám mạo hiểm lớn như vậy.

Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt nàng, khi đó nàng bao nhiêu tuổi chứ.

Nàng không sợ hay sao?

“Cầu xin ngươi, đừng nói việc này cho người khác biết. Ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ta có thể tiếp tục ở lại đây. Ta muốn đi tìm ca ca… đi Khai Phong tìm huynh ấy.”

Giọng Bạch Thủy khá nhỏ, giống như sắp khóc tới nơi. Điều này khiến cho Tần Phóng cực kì, cực kì không thoải mái, nhưng từ trước đến nay chỉ có người khác an ủi hắn, chứ hắn không biết an ủi người. Suy nghĩ một hồi, hắn nhéo mặt nàng, “Không cần cầu xin ta, ta sẽ không nói cho người khác biết. Ta cũng không cần cô làm cái gì hết, bên Khai Phong ta có rất nhiều người quen, ta sẽ hỏi thăm giúp cô.”

Bạch Thủy ngây người, đây hoàn toàn không phải Tần Phóng mà nàng quen biết một tháng nay, không phải Tiểu Hầu gia kia.

Tần Phóng thấy nàng nhìn mình như vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, bị hai mắt đẫm lệ làm cho trái tim mềm nhũn, nghĩ rằng phải nhân cơ hội khi dễ nàng. Hắn lại xoa bóp mặt nàng, “Ta đi đây.” Đi được hai bước, nói, “À…, nhớ ra ngoài ăn cơm, tay chân cô nhỏ bé, không ăn cơm càng ốm yếu hơn.”

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, khóa chặt cửa, tiếp tục giống như thằn lằn dán người vào cửa, vội vàng hít thở mấy ngụm.

Bạch Thủy là nữ, là nữ!

Nàng rơi nước mắt, thật sự rơi nước mắt nha!

Còn hắn muốn làm cái gì, đều đã làm rồi!

Không đúng, hắn không muốn làm gì hết, tại sao trong đầu lại hiện lên mấy chữ này. Phi, bẩn thỉu.

Hắn lắc lắc đầu, chuẩn bị đi tắm nước lạnh để giữ bình tĩnh.

Không đúng, hắn muốn làm cái gì chứ?

Buồn rầu không thôi, hắn vừa đi vừa ôm đầu, bẩn thỉu!

&&&&&

Một buổi sáng tinh mơ, Minh Nguyệt đi ra ngoài ăn sáng, phát hiện không thấy bày đồ ăn sáng cho Tần Phóng và Bạch Thủy. Tô Vân Khai thấy nàng tìm người, đưa đũa cho nàng nói, “Bạch bộ đầu nói không thoải mái nên không ăn, ta sai người đưa cơm qua đó rồi.”

“Vậy Tần Phóng đâu?”

“Đệ ấy nói ngán đồ ăn của đầu bếp, tháng này muốn ra ngoài ăn, không định quay về, chuẩn bị đi chơi khắp nơi.”

Minh Nguyệt gắp một khối bánh ngọt, nghi ngờ nói, “Kỳ lạ.”

Tô Vân Khai cũng lặp lại, “Kỳ lạ.”

Bình thường không có tiếng ồn của Tần Phóng, thì cũng là khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Thủy, một bàn ba người ăn cơm không cảm thấy gì. Lúc này chỉ có hai người, mặt đối mặt, Tô Vân Khai cảm thấy ngồi sai chỗ rồi. Ngẩng đầu có thể thấy Minh Nguyệt, cúi đầu cũng có hình bóng của nàng, tâm thần không yên, chẳng lẽ hắn bị cảm nắng rồi sao.

Trong thời gian đợi cơm, Tô Vân Khai nói, “Vừa nãy, thôn trưởng Dương gia thôn nhờ nha dịch chuyển lời, người trong thôn góp tiền mua vàng mả hương đèn, muốn đến bái tế Dương Bách Gia.”

Minh Nguyệt nói, “Chẳng phải hôm qua có rất nhiều người mắng chửi hắn sao?”

“Bọn họ nghe đồn Dương Bách Gia cũng là người bị hại, cho nên cảm thấy đã trách lầm người tốt, bảo thôn trưởng quyên tiền mua hương, để hắn ở dưới suối vàng được yên lòng.”

“Nếu muốn hắn yên lòng, phải tìm ra hung thủ mới đúng.” Minh Nguyệt hỏi, “Bây giờ vẫn chưa có đầu mối sao?”

“Ừ, hung án đã qua mười năm, muốn tìm nhân chứng vụ án cũng khó, tiếng động lớn như vậy, có lẽ người qua đường sẽ nghe thấy, nhưng thời gian quá lâu, chưa chắc đã nhớ được.” Tô Vân Khai không ôm bất kì hy vọng gì với nhân chứng, đừng nói mười năm trước, cho dù là nửa năm cũng không thể nhớ rõ chuyện đã từng xảy ra, vô cùng khó khăn.

Chìa khóa thi phòng nằm trong tay Minh Nguyệt, để nàng tự do đi qua xem xét. Ra khỏi nội nha, liền nhìn thấy Dương Phú Qúy và Dương Thiên Lý đứng đằng trước nha môn.

Một tay Dương Thiên Lý đỡ Dương Phú Qúy đi lại không tiện, một tay cầm giỏ trúc, bên trong chứa đầy vàng mả hương nến. Minh Nguyệt vội vàng đi tới, “Để các vị phải chờ lâu.”

“Là bọn ta tới sớm thôi.” Dương Phú Qúy đưa cho nàng một quyển sổ, “Đây là thứ đại nhân yêu cầu ngày hôm qua.”

Minh Nguyệt nhận lấy, lật ra nhìn thử, bất ngờ nói, “Nhiều vậy sao? Đại nhân chỉ bảo thôn trưởng viết thời gian xuống?”

Trên mặt Dương Phú Qúy có nét áy náy, “Mọi người mồm năm miệng mười, ta cũng không biết cái nào mới đúng. Thời gian quá lâu, nếu ngày đó không có chuyện gì đặc biệt, thì không thể nhớ rõ rồi.”

Minh Nguyệt cảm thấy có lý, liền nhận lấy, đợi tý nữa đưa qua cho Tô Vân Khai coi, “Làm phiền đi với ta tới thi phòng.”

Thi phòng cách nha môn cũng khá xa, bởi vì Dương Phú Qúy đi lại không tiện, không quen đi đường này, so với ‘bước đi như mây’ khi ở trong thôn, hiện tại ông ta đi chậm như ốc sên bò, lộ trình kéo dài, đi khoảng chừng một khắc mới tới. Hôm nay trời quang mây tạnh, thi phòng chỉ cần mở một cửa sổ đã sáng ngời.

Chiếu đắp lên bạch cốt đã hư hại hơn phân nửa, ánh mặt trời rọi lên, làm cho vết máu đỏ trên xương cốt hiện ra rõ ràng. Hai người Dương Phú Qúy và Dương Thiên Lý không hiểu mấy chuyện này, cảm thấy không có gì, nhưng Minh Nguyệt biết rõ đây là vết thương hung thủ lưu lại, có chút rung động, cảm giác như xương cốt của chính mình đau ê ểm.

Hai người kia nhìn thấy bộ xương trắng, mặc dù không rơi lệ, nhưng vẻ mặt đau xót, liên tục thở dài, lúc này mới tiến lại gần ‘giường’, cầu nguyện cho hắn tại âm phủ được mạnh khỏe.

Thi phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, thời điểm đốt vàng mã, hương nến, khói bay đầy nhà. Minh Nguyệt đứng ở cửa hít phải mấy ngụm khói, vội vàng thò đầu ra ngoài để thở.

Người bên trong cũng bị sặc đến nỗi không chịu được, không lâu sau, nước mắt nước mũi chảy xuống.

Minh Nguyệt đợi khói trong phòng tản bớt, mới bước vào cửa. Gọi bọn họ ra ngoài, dùng ngải thảo hun người một chút, vừa trừ tà, vừa để cho quần áo không còn mùi gì nữa.

Dương Phú Qúy lại bị hun khói, lập tức ho khan vài tiếng, “Ngỗ tác cô nương, tối hôm qua người trong thôn chúng tôi tụ tập lại bàn về chuyện này, tiểu tử Bách Gia kia du đãng nơi âm phủ lâu như vậy, người làm trưởng bối như chúng tôi trong lòng bất an, có thể nhờ cô nương bẩm báo với đại nhân một tiếng, cho phép chúng tôi mang hắn về trôn cất? Hài tử Bách Gia rất nhát gan, sợ hắn bị quỷ hồn khác bắt nạt.”

Dương Thiên Lý cũng vội vàng nói, “Nếu như người vừa mới mất, chúng tôi sẽ không dám đưa về, nhưng bây giờ chỉ là một đống xương trắng, đem về thôn cũng không phải vấn đề gì.”

Minh Nguyệt nói, “Ta hiểu các người muốn để hắn nhập thổ vi an, nhưng án tử không thể không phá, nếu không kết án, hắn nhất định phải ở chỗ này.”

“Nhưng Dương thúc hắn đã…”

Minh Nguyệt nghĩ thầm, muốn nói cho bọn họ biết cho dù là một cục xương cũng có thể tìm ra manh mối. Tuy nhiên vẫn chưa bắt được hung thủ, vì vậy bất kì ai cũng có khả năng chính là hung thủ, không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết. Đồng thời, nàng phải giữ khoảng cách nhất định với bọn họ, “Hiện giờ chỉ lập một cái mộ, sao có thể khiến hắn an tâm, chỉ có kết án, bắt hung thủ ra công lý, hắn mới thật sự yên tâm.”

Dương Thiên Lý còn muốn nói gì nữa, Dương Phú Qúy thở dài, ngăn hắn lại, “Ngỗ tác cô nương nói không sai, chỉ khi tìm được hung thủ, Bách Gia mới có thể yên tâm chuyển thế.”

Trưởng bối ngăn cản, hắn đành im lặng. Nghĩ tới việc quan phủ nói không thể, thì cho dù cầu xin cũng không được.

Hai người Dương gia rời đi, Minh Nguyệt liền đi tìm Tô Vân Khai. Vì tránh để người khác nói xấu, nàng rất ít khi ở riêng với Tô Vân Khai. Lúc này gõ cửa đi vào, phát hiện trong phòng chỉ có một mình Tô Vân Khai. Nhớ ra cần phải đưa quyển sổ cho hắn, do dự một chút vẫn quyết định đi vào.

Tô Vân Khai đang xem hồ sơ mấy năm qua, không để ý có người tiến vào, giống như phát hiện cái gì đó ở trước mặt, hắn mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Minh Nguyệt, lấy thước đè lên đống hồ sơ, “Dương Phú Qúy về rồi?”

“Ừm, bọn họ mang một rỗ tiền giấy đi đốt, làm cho nhà đầy khói, hun đến mức chính bản thân không chịu nổi, nhanh chóng ra về. Bọn họ còn nói, Dương Bách Gia rất nhát gan, không đành lòng để hắn tiếp tục đi lang thang, muốn đem hắn về an táng.” Minh Nguyệt chỉ vào quyển sổ kia, “Cái kia là do thôn trưởng đưa tới, nói là hôm qua huynh muốn ông ấy ghi chép lại, nay nhờ ta giao cho huynh.”

“Ừ.” Hắn lên tiếng, thật sự tập trung đọc.

Minh Nguyệt không có việc gì để làm, lại sợ lát nữa hắn có chuyện muốn hỏi, nên ngồi xuống. Thấy nước mực trong nghiên mực trên bàn sắp đông cứng, giơ tay mài mực. Mài mực một lúc lâu, mới nghe hắn nói, “Mặc dù bọn họ kể rất nhiều chuyện, nhưng đa số đều nói, Dương Bách Gia mất tích ngày mười sáu tháng sáu của mười năm trước, giữa trưa có người từng nhìn thấy hắn đi qua cái cầu nhỏ ngoài thôn, rồi không trở về nữa.”

“Thời tiết thế nào?”

“Hè nóng bức.”

Trong thôn cái cầu đó dùng để đi ra ngoài, còn đối với Dương Bách Gia mà nói, lại biến thành cầu tuyệt mệnh. Minh Nguyệt than nhẹ, hỏi: “Ngày hôm đó mọi người trong thôn không gặp chuyện gì kì lạ sao?”

Tô Vân Khai nói, “Trước đó ta từng hỏi bọn họ, mặc dù rừng cây không lớn, nhưng trái phải đều có đường đi, vì vậy người Hạ gia thôn và Dương gia thôn, cùng với những người lân cận sẽ không đi ngang qua rừng. Thi cốt Dương Bách Gia được phát hiện trong rừng, từ bên ngoài nhìn vào khó có thể thấy chuyện xảy ra bên trong. Cho nên không ai chứng kiến cũng là nằm trong dự đoán của ta.”

Minh Nguyệt có chút nổi giận, “Đúng vậy, nếu không cũng không để án mạng mười năm sau mới vô tình phát hiện.”

“Vừa mới bắt đầu điều tra án mạng, không nên tức giận.” Tô Vân Khai đóng quyển sổ lại, nhìn nàng hỏi, “Theo cô nương nghĩ, vì sao hung thủ lại giết một ngốc tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.