Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 30: Bạch cốt mười năm (11)



Editor: HD

Cỏ xanh quét lên mũi, đến nỗi khiến Minh Nguyệt hắt xì một cái, tự mình giật mình tỉnh dậy. Nàng cảm thấy chân thực đau, giống như lăn qua lăn lại trên đá vài vòng. Sau khi tỉnh dậy một lúc, mới chợt phát hiện quả thực có lăn trên đá. Tuy nhiên có bàn tay rộng lớn đặt trên gáy nàng, che chở cho nàng, lúc này ngoại trừ chân những chỗ khác đều không bị đau.

Nàng bỗng nhiên nhớ ra, “Đại nhân?”

“Khụ.” Người bên cạnh ho khụ một tiếng, giống như trả lời tiếng gọi của nàng.

Minh Nguyệt ngồi dậy véo người hắn, véo thật sâu tạo thành hình lưỡi liềm, lúc này Tô Vân Khai mới hoàn toàn tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy liền cảm thấy có người giở trò với hắn, sờ tới sờ lui. Hắn nhịn một hồi, chợt nói: “Không bị thương ở đâu cả, không cần nhìn.”

“Ta bị ngã đến gẫy chân, làm sao huynh có thể không có việc gì được chứ.”

Nếu sờ nữa thì hắn thật sự có việc đó. Tô Vân Khai nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi ngồi dậy, lưng giống như bị người ta đánh hơn mười quyền, thực sự rất đau, hắn lại nhìn sang nàng, “Chân bị thương rồi sao? Có nặng không?”

“Không nặng.” Minh Nguyệt vẫn muốn nắn bóp gân cốt cho hắn, nhưng bàn tay bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Trừng to mắt một hồi, nàng mới kịp phản ứng, vội vàng rút tay về, “Huynh đợi một chút.”

Tô Vân Khai thấy nàng đứng lên giống như sắp rời đi, hắn theo bản năng giữ lấy tay nàng, “Nơi này là chỗ hoang vu, đừng đi loạn.”

Bàn tay rộng rãi ấm áp, lời nói càng ấm hơn, nhưng vết thương trên tay hắn càng khiến cho Minh Nguyệt kinh sợ, “Ta không đi xa đâu, tay huynh chảy máu, phải lập tức đắp thuốc, huynh băng bó trước đi, ta sẽ nhanh chóng trở về. Hiện tại là mùa xuân, sẽ dễ dàng tìm thấy ngải thảo.” Nàng lại nghiêng tai nghe ngóng, phía trên truyền đến tiếng thôn dân, khẳng định không lâu nữa sẽ tìm đến đây.

Tô Vân Khai muốn đứng lên, nhưng đang bị thương, vừa mới di chuyển liền khiến vết thương chảy máu, chỉ đành nhìn nàng đi về phía trước, đi vào bụi cỏ màu trái hạnh kia, có điều hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng.

Minh Nguyệt quả thực không định đi quá xa, nhưng dược thảo phía trước, phải bước vào chỗ sâu thêm hai bước, lần này Tô Vân Khai không nhìn thấy nàng nữa.

“Minh Nguyệt?”

“Ta ở đây.”

Không thấy người, nhưng có thể nghe thấy tiếng trả lời, núi rừng rậm rạp tràn đầy nguy hiểm. Tô Vân Khai cực kì lo lắng, cố gắng đứng lên, ôm lấy cánh tay đi về phía đó.

Hắn còn chưa kịp đi tới bụi cỏ cao lớn tươi tốt, liền thấy Minh Nguyệt chui ra, đụng đầu vào hắn, nàng có vẻ hoảng sợ. Nàng che ngực căng thẳng nói, “Làm ta sợ muốn chết, một đống dơi chỗ kia, tối quá không thấy rõ, ta còn tưởng rằng đã gặp yêu quái.”

“Dơi?” Tô Vân Khai nhíu mày, kéo nàng tới bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hướng trước mặt, “Chẳng phải loài dơi nên sống trong hang động sao?”

“Đằng trước là sơn động, nhưng cửa động toàn là nhánh cây, ngăn lối đi vào. Ta nhìn thấy chỗ đó có ngải thảo, liền lần mò đi vào, ai ngờ gặp phải dơi.”

Trong lòng Tô Vân Khai lập tức nổi lên nghi ngờ, mặc kệ đau đớn, bước chân vội vàng. Không bao lâu thì chạy tới chỗ Minh Nguyệt vừa đến, trên mặt đất có rất nhiều nhánh cây, có lẽ khi Minh Nguyệt đi vào đã ném sang một bên. Hắn ngồi chồm hổm trên đất kiểm tra vết tích nhánh cây, vẻ mặt không đổi, “Những nhánh cây này vừa bị người ta chặt đứt. Ban nãy chúng ta ở phía trên, đi những chỗ gần đó, bởi vì tất cả đều màu xanh, cho nên không chú ý tới nơi này. Nhưng nếu di chuyển những nhánh cây này sang chỗ khác, sẽ dễ dàng phát hiện núi đá.”

Minh Nguyệt lùi về phía sau hai bước, nhìn lên phía trước. Cửa động kia cao khoảng một người, rộng một trượng, nhưng do có cỏ tùng cản trở tầm mắt, trên tảng đá lại mọc rêu xanh, vì thế không phân biệt rõ ràng, “Căn bản là nhìn cũng không rõ ràng lắm, cho dù không có nhánh cây che, ta vẫn sẽ nghĩ là tảng đá bình thường.”

Tô Vân Khai nghiêng đầu nhìn nàng, “Nhưng nếu là người có tật giật mình, có lẽ sẽ cảm thấy nơi này dễ dàng bị phát hiện, cho nên ban nãy chạy tới đây che đậy cửa động.”

“Sao huynh biết người nọ vừa mới tới?”

“Chỗ nhánh cây bị gãy, vẫn còn đang chảy nhựa.”

Hiện tại Minh Nguyệt mới chú ý tới, cúi người quan sát, chỗ nhánh cây bị gẫy, quả thực có nhựa chảy ra ngoài, rõ ràng bị chặt đứt cách đây không lâu, “Vì sao muốn che giấu hang động này?”

Tô Vân Khai sờ soạng trong ngực, lấy ra hỏa chiết, xé y phục chính mình buộc trên một cành cây làm đuốc. Minh Nguyệt nhìn thấy hiếu kì hỏi, “Trên người huynh lúc nào cũng mang theo hỏa chiết sao?”

“Ừ, chuẩn bị cho mọi tình huống.”

Minh Nguyệt giật mình, “Sau khi huynh vào Đại Lý Tự Hình Bộ tra án, mới có thói quen này ư?”

“Không.” Tô Vân Khai suy nghĩ, “Lúc nhỏ đã mang theo bên người rồi.”

“…” Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái, vừa đi với hắn vào bên trong vừa nói, “Rốt cuộc thời thơ ấu của huynh có bao nhiêu u ám?”

Tô Vân Khai cười nói, “Bị trưởng bối ảnh hưởng.”

Minh Nguyệt cười, “Thật ra có thói quen này cũng rất tốt, chẳng phải hiện tại phát huy công dụng rồi sao!”

Hai người đi vào hang động, Minh Nguyệt không biết con đường phía trước dẫn tới đâu. Có điều dơi trong động nhìn thấy ánh lửa, bị hơi nóng hun, vèo vèo bay ra ngoài.

“Đó là tử huyệt (*) sao? Chẳng lẽ có người giấu thứ gì ở trong?”

(*) tử huyệt ở đây nghĩa là hang động không có đường ra, chỉ có 1 đường vô.

“Đây là hang động thông thường thôi.”

Minh Nguyệt tò mò hỏi, “Sao huynh biết? Huynh thấy được đằng trước?”

Tô Vân Khai nói, “Lửa trên đuốc nghiêng ngả, nghĩa rằng phía trước có gió thổi tới, chỉ có động sống, mới có gió thổi.”

“Thì ra là thế.”

Tô Vân Khai dùng cây đuốc chiếu rọi bốn phía, không biết hang động này hình thành được bao lâu, nhưng chắc chắn rất ít người tới, nếu không trên mặt đất đã không có nhiều phân dơi đến vậy. Mặc dù có gió, nhưng mùi hôi trong động cũng rất khó ngửi.

Đi rất lâu, lửa cây đuốc càng ngày càng yếu, có lẽ sắp chống đỡ không nổi. Trong động lại không có gì để thiêu đốt, đợi lát nữa chỉ dựa vào ánh lửa trên hỏa chiết e rằng không thể soi đường dưới chân được.

“Tích tích.”

Giống như là có suối nước chảy, dọc đường cũng có giọt nước chảy xuống. Vừa hay rớt vào cây đuốc, phát ra tiếng xèo xèo khiến ánh lửa rung động. Tô Vân Khai giơ cây đuốc lên soi, trên đỉnh đầu có giọt nước nhỏ xuống, hắn thấy những giọt nước này ngưng đọng trên rêu chưa tan hết, căn bản nước có chút bẩn. Nếu nơi đây có nước quanh năm, vậy nước kia sẽ sạch sẽ hơn.

Hai người dừng bước, cảm thấy gió thổi mạnh hơn, như vậy chứng minh bọn họ cách cửa ra không xa.

Hai người thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Quả nhiên, đi chưa quá năm trượng, liền thấy một tia ánh sáng. Tuy nhiên có thứ gì đó ngăn ở cửa, lần này lại là tảng đá.

Tô Vân Khai dùng sức đẩy tảng đá, cho rằng sẽ rất tốn công, ai ngờ chỉ dùng ba bốn phần khí lực, liền thấy thân thể ngã về trước, thiếu chút nữa lăn ra ngoài với tảng đá.

Hiện tại là ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong, khiến cho hai người trong hang động có chút không thích ứng kịp, đôi mắt hơi đau rát. Đưa tay ngăn cản, đồng thời bên tai nghe thấy tiếng đá lăn xuống. Nhìn qua hướng khe hở, thấy phía trước là dốc núi hiểm trở, cùng với một vùng núi rừng.

Khi Tô Vân Khai nhìn về phía xa, hắn lập tức dừng lại.

Đứng trên núi cao, tầm nhìn được mở rộng, có thể trông thấy những nơi cách xa ba dặm, tất cả đều là thôn trang. Tuy rằng khoảng cách quá xa, nên không nhìn thấy rõ bộ dạng thôn trang, nhưng có thể thấy thôn trang rất lớn, thậm chí là đối diện với đường núi, có khả năng phân biệt rõ.

Minh Nguyệt chen chân vào thử đứng trên dốc núi, cảm giác phải hết sức cẩn thận mới có thể đi xuống được. Trông thấy Tô Vân Khai tập trung suy nghĩ, nhẹ giọng, “Sao vậy?”

“Con đường núi kia, là đường chúng ta đi tới nha phủ.” Hắn chợt nhớ ra gì đó, “Ngày ấy, chúng ta đi theo đường núi xuống mất thời gian ba ngày, nhưng trên thực tế khoảng cách không xa, bởi vì nơi này là sơn liên sơn (*núi liền núi), chúng ta phải đi vòng qua một tòa núi, cho nên mới tốn nhiều thời gian như thế.”

Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy, nếu Dương gia thôn có người làm thổ phỉ, mỗi ngày đi theo con đường tắt này đi đến núi đối diện đánh cướp rồi quay về, hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian để chứng minh.”

Tô Vân Khai nghe vậy, cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười, “Nói cách khác, ta nghĩ… ngày đó thứ mà Dương Bách Gia thấy, chính là sơn động này.”

“Huynh là thần toán sao?”

“Không phải, cô nương nhìn hai bên đi.”

Minh Nguyệt nhìn sang hướng bên trái, không tránh khỏi sửng sốt. Lập tức nhìn sang bên phải, vẻ mặt cực kì kinh ngạc.

--- Hai bên trái phải cửa động đều có chi chít cây Thương Lục!

Thương Lục bây giờ vẫn chưa có quả, nhưng Minh Nguyệt nhận ra cành của nó. Ngày 15 tháng 6 của mười năm trước Dương Bách Gia đã hái quả Thương Lục cho mọi người.

Trong lòng của nàng nhất thời không yên, “Huynh đoán… hung thủ thông qua con đường tắt này, làm chuyện không muốn ai biết, sau đó nhìn thấy trái cây Dương Bách Gia hái, liền giết hắn diệt khẩu? Nhưng Dương Bách Gia nhát gan như vậy, ngay cả ta cũng sợ hang động này, sao hắn dám đi vào chứ?”

“Cô nương còn nhớ hay không, ban nãy Dương Thiên Lý nói với chúng ta, Dương Bách Gia bắt được rất nhiều thỏ? Ta nghĩ, hắn lên núi phát hiện thỏ, sau đó vì bắt thỏ mới chạy vào hang động, nhưng đến chỗ đáy động, vẫn chưa bắt được thỏ, lại tìm thấy quả Thương Lục.”

Minh Nguyệt yên lặng suy nghĩ, hình như lời giải đáp này rất hợp lý.

Tô Vân Khai suy nghĩ kĩ càng, nhưng lại không hiểu. Dọc đường đi tối đen không nhìn thấy mặt, hung thủ ẩn nấp trong hang động này làm gì, rốt cuộc muốn che giấu thứ gì? Chẳng lẽ thật sự là con đường để đi làm sơn tặc?

“Chúng ta quay về trước, tránh cho đám người Dương Thiên Lý không tìm thấy. Sau khi xuống núi, lập tức hồi phủ.”

Mấy ngày trước, người quan phủ vây quanh khu rừng nhỏ, hiện giờ quan binh được điều tới Dương gia thôn, bảo vệ hang động trên núi. Hang động được phát hiện, trước đây những người địa phương cho rằng phải mất ba ngày mới tới được Mạc gia thôn, hiện tại thôn dân cảm thấy hết sức kì lạ cùng với khó tin, nhiều năm như vậy nhưng chưa từng phát hiện. Nếu không phải Minh Nguyệt cô nương vô tình rơi xuống, chỉ sợ địa phương kia bị ẩn giấu cả đời rồi.

Nhưng mà… phái nhiều quan binh đến canh giữ như vậy làm gì a?

Minh Nguyệt bị thương vừa mới băng bó xong, liền tới thư phòng tìm Tô Vân Khai. Nàng biết lúc này hắn sẽ không nằm yên trong phòng nghỉ ngơi, không có ở nha môn, chỉ có thể ở thư phòng.

Quả nhiên, nàng mới đến liền nhìn thấy nha dịch từ trong bước ra, bước chân vội vàng, khi chào hỏi cũng không dừng lại.

Bạch Thủy cũng đồng thời bước ra ngoài, nàng ấy nhìn thoáng qua chân Minh Nguyệt, nhíu mày, “Mau quay về nghỉ ngơi.”

Minh Nguyệt không trả lời, hỏi: “Vụ án có tiến triển gì không?”

“Ừm, đại nhân đã phái người tới Dương gia thôn, hiện tại bảo ta đi đến Mạc gia thôn tìm người hỏi thăm tin tức.”

Mạc gia thôn? Minh Nguyệt suy nghĩ, đó chẳng phải là thôn trang mà bọn họ nhìn thấy ngoài cửa động sao? Nàng nói, “Vậy huynh mau đi đi.”

Giữa trưa Bạch Thủy nhìn thấy thư của Khai Phong mà Tô Vân Khai đưa cho chính mình, có chút nghi hoặc muốn hỏi, nhưng hiện giờ án mạng quan trọng, cho nên kiềm chế, vội vàng đi tới Mạc gia thôn. Vừa mới đi qua hành lang, thiếu chút nữa đụng vào người khác, ngẩng đầu nhìn lên, dừng lại, nghiêm mặt nói, “Tránh ra.”

Tần Phóng đang định né sang một bên, nhưng thấy nàng hung hăng với mình như vậy, liền không hài lòng, ưỡn ngực nhíu mày nhìn nàng, nói: “Không đấy.”

Vừa mới nói xong, lập tức thấy một bàn tay gấu đánh tới, nháy mắt đập hắn sang một bên, sức lực rất lớn, xém nữa khiến hắn dính vào tường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.