Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 8: Cửa tiệm đồ Cổ (8)



Editor: HD

Bạch Thủy cũng khá nhỏ nhắn, chủ yếu do Tần Phóng bị hắn đột ngột hù dọa, nên cả người mềm nhũn, thấp hơn Bạch Thủy nửa người, bị hắn xách cổ áo lên, tức giận mắng, “Cái đồ thối tha này, dám trêu đùa ta.”

Tần Phóng kêu oan nói, “Ta nói sự thật ngươi lại không chịu cho ta vào trong, ta chỉ có thể nói xạo, không tin ngươi hỏi huynh ấy đi, xem ta có phải là em vợ huynh ấy không.”

Tô Vân Khai thật sự rất muốn nói không phải, cần phải nói không, nhưng làm như vậy thì Bạch Thủy nhất định sẽ nổi giận lên người Tần Phóng, “Hắn là em vợ của ta, xin Bạch bộ đầu nể mặt, đừng so đo với hắn nữa.”

Minh Nguyệt cũng đến năn nỉ, lúc này Bạch Thủy mới buông tay ra, “Lần sau, nếu còn dám làm càn, ta tuyệt đối sẽ lấy đầu ngươi.”

“… …” Tần Phóng líu lưỡi, có vẻ không ngờ bộ khoái này lại hung dữ như vậy.

“Bạch bộ đầu, hiện tại tiệm đồ cổ có ai canh giữ không?” Tô Vân Khai định tự mình đi đến cửu hàng đó một lần, nói không chừng có thể phát hiện thêm manh mối.

“Tất nhiên là có.” Bạch Thủy biết hắn muốn đi, lập tức dẫn đường cho bọn họ, nhìn thấy kẻ lừa đảo kia cũng đi theo, giơ đao ngăn cản, “Người không có bổn phận đừng đi theo làm gì.”

Tần Phóng giận dữ, “Ngươi mới là ‘người rãnh rỗi’.”

Minh Nguyệt nói chen vào, “Hắn gọi là Tiểu Hầu, Tiểu Hầu, hắn là Bạch Thủy, là bộ đầu lợi hại nhất trong trấn của chúng ta.”

Tần Phóng trợn mắt, khó khăn nói, “Tên ta không phải Tiểu Hầu.”

“À phải phải, tên ngươi là Tần Phóng, nhưng gọi nhũ danh cho thân thiết một chút, đỡ phải đọ mắt với Bạch ca ca, giải hòa đi.”

“…. Nhủ danh của ta cũng không phải là Tiểu Hầu!”

Minh Nguyệt ngạc nhiên nói, “Nhưng Tô công tử gọi ngươi như vậy.””

“Ta…” Lúc này Tần Phóng mới nhớ ra, hồi nãy chạm mặt ở khách điếm, nghe thấy huynh ấy định gọi ‘Tiểu hầu gia’ nên lập tức cắt lời, chỉ kịp nói hai chữ ‘Tiều hầu’. Hắn cười khổ một tiếng, không thể giải thích được, giải thích rõ ràng nghĩa là phải bại lộ thân phận, “Được rồi, cứ gọi ta là Tiểu Hầu.”

Bạch Thủy có chút bực mình, “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại dài dòng như vậy.”

Vì để tránh bị áp giải về Khai Phong (*thành phố phía đông tỉnh Hà Nam, không phải Khai Phong phủ), Tần Phóng nhịn.

&&&&&

Cửa hàng đồ cổ là trong những món đồ cưới nhà mẹ đẻ Liễu thị cho nàng, ngoại trừ cửa hàng này còn có bốn cửa tiệm khác, nhưng đều cho người ta thuê, chỉ có chỗ này là tự mình cô ta quản lý. Bên trong đều là đồ cổ, hiện tại bị người ta cướp mất hơn phân nửa, cho nên cửa tiệm khá trống.

Án mạng còn chưa có kết quả, vì vậy nha dịch vẫn đứng trước cửa canh chừng, không cho người ngoài đi vào. Ngoại trừ ngày đầu tiên xảy ra vụ án, Tần đại nhân dẫn người đến điều tra, sau đó không ai vào trong nữa.

Trên mặt đất tràn đầy dấu chân dính bùn đã khô cứng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bụi đất bay lên.

Tô Vân Khai ngồi xổm trên mặt đất nhìn dấu chân, so với ngày hôm đó hắn đứng bên ngoài quan sát, hiện tại thấy càng rõ ràng hơn. Mặc dù bừa bộn, nhưng vẫn có thể đoán được là từ cửa chính đi vào, sau đó xảy ra tranh chấp, vì thế nên một số nơi rất lộn xộn. Có điều dấu chân vẫn rõ ràng, chỉ là bên mép có chút tổn hại. Hắn thổi một cái, tối qua mưa lớn, trên mặt đất đầy bùn, cho nên đế giày dính bùn là chuyện hết sức bình thường, nhưng tại sao mép giày không nguyên vẹn?

Vẫn chưa suy nghĩ ra, hắn tạm thời đặt việc này xuống, tiếp tục quan sát xung quanh, một nghiên mực hình vuông lọt vào mắt hắn. Trên nghiên mực có một hình điêu khắc, hoa văn rõ ràng, nét chạm khắc rất nhỏ, hình mây trôi sóng chảy cuồn cuộn.

Bạch Thủy thấy hắn định giơ tay định cầm vật đó lên, vội vàng nói, “Nghiên mực này chính là hung khí gây nên vết thương trên đỉnh đầu Liễu thị.”

Tô Vân Khai hiểu rõ, Minh Nguyệt đứng bên cạnh liền đưa một cái khăn tay trắng cho hắn. Hắn nhận lấy khăn, sau đó mới cầm nghiên mực lên xem, nước mực đen rơi xuống. Tay phải hắn cầm nghiên mực, tay trái lại chùi lên sàn nhà, bản thân hắn lại nhìn về hướng khác.

Minh Nguyệt thấy hắn giống như đang tìm cái gì đó, ngồi xuống hỏi, “Ngươi đang tìm cái gì?”

Tô Vân Khai đáp, “Tìm coi mặt đất có bị hư hại chỗ nào không. Một góc của nghiên mực bị vỡ nửa tấc, có lẽ là do rớt xuống sàn.”

“Cũng có thể là vì va đập vào đầu Liễu thị mà, ngay huyệt bách hội của Liễu thị có dính mực.”

“Không phải.” Tô Vân Khai đưa nghiên mực cho nàng, “Góc đập vào đầu nàng ta, chỉ có vết máu, chứ không bị vỡ. Chỗ bị vỡ là một góc khác, hơn nữa chỗ bị vỡ có màu của đá, nếu như đập vào đầu, màu gốc của nó sẽ bị nhiễm hồng.”

Minh Nguyệt chợt sáng tỏ, cũng cẩn thận đi tìm dấu vết trên mặt đất. Tìm tới chỗ cánh cửa, thấy ánh sáng bị chặn, ngẩng đầu nhìn lên, Tần Phóng đang bịt mũi đứng ở đó, không có vẻ muốn đi vào, “Chỗ này đâu có thối, ngươi cần gì phải che miệng.”

“Hừ.” Tần Phóng không nặng không nhẹ hừ một tiếng, nhíu mày, “Bên trong toàn là mùi rượu, thật sự rất khó ngửi.”

Minh Nguyệt ngửi ngửi, “Có một chút mùi rượu thôi mà, làm gì tới mức khó ngửi chứ.”

Tô Vân Khai cười nói, “Ở kinh thành hắn nổi tiếng là mũi thính như cẩu, lại là quỷ rượu.”

“Tỷ phu, huynh nói như vậy là không đúng rồi.” Tần Phóng phản bác, “Đệ có mũi của thần tiên, được xưng là rượu tiên.”

Bạch Thủy liếc mắt nhìn hắn, “Ăn chơi trác táng, vậy ngươi nói thử xem rượu này tên là gì.”

Tần Phóng hơi do dự một chút, không muốn đi vào. Ngước mắt nhìn lên, thấy mặt mày bộ đầu kia không được tốt, còn có vẻ khinh thường hắn, trong lòng hạ quyết tâm, hắn dậm chân một phát bước vào, ngửi xung quanh, “Khó lòng phân biệt, đại khái có khoảng bảy tám loại, nhưng ta không biết rốt cuộc là loại nào.”

“Chẳng phải nói là mũi thính như chó sao?”

“.. …” Thiếu chút nữa Tần Phóng đã nhào tới đánh hắn, thôi quên đi, đánh không lại.

Minh Nguyệt vừa nghe bọn họ cãi nhau vừa tìm kiếm dấu vết, loanh quanh nửa ngày trời, rốt cuộc cũng tìm thấy, “Thấy rồi!”

Tô Vân Khai lập tức nhìn sang hướng ngón tay nàng chỉ, trên mặt đất thực sự có chỗ bị lõm. So sánh với nghiên mực kia, vết tích không kém bao nhiêu. Ngay chỗ vết lõm, có chút vụn đá. Dùng ngón tay dính chút vụn đá, so sánh màu sắc với chỗ nghiên mực vỡ, hoàn toàn trùng khớp.

Hắn nhìn chỗ bị lõm đến ngây người.

Minh Nguyệt thấy vậy liền nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

“Vị trí không hợp lý.” Tô Vân Khai đứng lên, nhìn một vòng quanh cửa hàng, “Ban đầu ta tưởng rằng vết tích này sẽ ở gần cái bàn, đây là chỗ thuận tiện để lấy nghiên mực, nhưng không ngờ, nó lại ở gần cửa ra vào.”

Minh Nguyệt suy ngẫm lời của hắn, cũng nhận ra chỗ không đúng --- nếu hung thủ không có việc gì lại đi cầm nghiên mực, chắc chắn Liễu Bội Trân sẽ cảnh giác. Cho dù Liễu Bội Trân không nghi ngờ vì sao hung thủ lại cầm nghiên mực đi tới cửa, hung thủ cũng không cần phải làm như vậy. Bởi vì bên cạnh bồn hoa, có đặt hai tảng đá trang trí, hoàn toàn có thể thay thế nghiên mực, vì sao lại dùng tới nghiên mực?

Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn cửa chính, phải chăng có điều gì ẩn khúc. Đang định di chuyển, liền nghe thấy Tô Vân Khai nói một câu: “Đừng nhúc nhích.” Bạch Thủy tò mò nhìn qua, thấy Tô Vân Khai cầm nghiên mực đi tới sau lưng Minh Nguyệt, bất chợt hiểu ra, “Trong lúc Liễu Bội Trân đóng cửa, bị người ta dùng nghiên mực đánh lén sau lưng.”

Minh Nguyệt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không phải vì sợ Tô Vân Khai, mà nàng đang tưởng tượng về tình cảnh Liễu Bội Trân ngày đó --- sau lưng có người muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại không hay biết gì.

Tần Phóng nghĩ, nhất định phải cứu vớt danh xưng tửu tiên của hắn, cho nên ngửi khắp xung quanh, ngửi trên mặt đất, sau đó quay lại, vẻ mặt đắc ý, thản nhiên nói: “Ta biết rượu này gọi là gì rồi, chính là Khẩu Tử Tửu.”

Tô Vân Khai nhìn sang hắn, “Nói rõ ràng đi.”

“Khẩu Tử Tửu là rượu của Túc Châu, không màu, nhưng mùi hương rất nồng. Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất để uống, phải uống từng ngụm thật lớn, nếu có thêm gà nướng, thịt vịt rang muối, gan ngỗng xào, thì cực kì tuyệt.” Nói xong, hắn đã quên nơi này từng xảy ra hung án, chỉ muốn uống rượu.

“Khẩu Tử Tửu…” Tô Vân Khai chợt nhớ ra cái gì đó, “Bạch bộ đầu, lúc Cát Tống cho lời khai, hắn bảo tối qua hắn mời khách uống rượu? Có nói uống loại rượu gì không?”

Bạch bộ đầu lập tức đi ra ngoài tìm nha dịch, nói bọn họ đi lấy lời khai. Không bao lâu nha dịch quay lại, nhìn lên, Cát Tống và bằng hữu của hắn đều cho lời khai giống nhau, chỉ uống một loại rượu, Tang Lạc Tửu.

Lúc này, không đợi bọn họ hỏi, Tần Phóng lập tức giải thích, “Tang Lạc Tửu chính là Ngự Tửu, dân gian gọi là Bồ Châu Tửu, nhưng cách ủ rượu không đơn giản như Ngự Tửu. Loại rượu này cũng không màu, tuy nhiên hương mị thơm nồng hơn. Có thể nói là một loại rượu ngon, thơm mát y như cam lộ.”

Tô Vân Khai hỏi thêm, “Đồ ăn là gì?”

“Tất nhiên sẽ ăn với những món nhẹ, ví dụ như tôm xào, cá hầm đậu phụ, thịt gà luộc, vân vân.”

Tô Vân Khai im lặng một chút, tiện thể nói, “Hung thủ không phải Cát Tống.” Hắn đặt nghiên mựt xuống mặt đất, lại quay về điểm xuất phát, “Dựa theo lời của Ngô Trù, sau khi Liễu Bội Trân gặp mặt Cát Tống, từng có tiếng động giao hoan. Sau đó ngừng thật lâu, mới tiếp tục có động tĩnh, mà thời điểm đó Cát Tống đã rời đi rồi.”

Bạch Thủy nhíu mày, nghi ngờ nói, “Có thể sau khi giao hoan, hai người xảy ra xung đột.”

Tô Vân Khai nói, “Nếu là như thế, ở đây không nên có mùi Khẩu Tử Tửu, mà phải là Tang Lạc Tửu. Cát Tống là người ủ rượu giỏi, hiểu biết rất nhiều về rượu, ngày đó bọn họ uống Tang Lạc Tửu, cho nên cũng sẽ ăn những món mà Tần Phóng vừa nói. Thế nhưng mùi rượu ở đây là Khẩu Tử Tửu.”

“Nếu hung thủ là người khác, vì sao có hai người uống rượu, nhưng chỉ để lại mùi rượu của hung thủ?”

“Sự tình ngày hôm đó, ta đứng bên ngoài cửa tiệm chứng kiến, phát hiện trên mặt đất đọng nước. Bạch bộ đầu còn nhớ không, khi khám nghiệm tử thi trên mặt Liễu thị dính dầu mỡ, miệng có mùi rượu? Ta nghĩ, đêm đó trời mưa to, hung thủ không có mở dù, cho nên quần áo bị ướt. Thứ hắn dùng để bịt miệng Liễu thị, có khả năng chính là quần áo của hắn. Cho nên rượu và nước mới thấm vào, trên mặt nàng ta không có vết đỏ, bởi vì quần áo là vật mềm mại, đợi khi các người tới tra án, dấu vết kia đã biến mất rồi.”

Minh Nguyệt chợt rùng mình một cái, “Chẳng phải Cát Tống nói, lúc hắn rời đi Liễu Bội Trân đã ra ngoài tiễn hắn? Lẽ nào hung thủ nhân cơ hội ấy lẻn vào tiệm đồ cổ, sau đó Liễu Bội Trân trở về nhưng lại không phát hiện ra hung thủ?”

Tô Vân Khai cảm thấy điều này cũng có thể xảy ra.

Vết thương trên đầu Liễu Bội Trân nhằm vào tử huyệt, nếu có người muốn cầm nghiên mực đập vào đầu nàng, tốt nhất là nên đánh từ phía sau.

Nhưng vết thương trên đầu không gây ra cái chết của nàng, có thể lúc đó nàng chưa bị đánh ngất, ngược lại còn tranh chấp với đối phương một phen. Cũng vì giằng co quá mức, cho nên trong lúc vô tình đá văng nghiên mực.

Hiện tại, chứng minh Cát Tống không phải hung thủ mới là việc quan trọng nhất. Tô Vân Khai quay sang hướng Tần Phóng, nghiêm túc nói, “Đệ đi tới chỗ Liễu Bội Trân ngửi coi trong miệng nàng ta là loại rượu gì, nếu không phải Tang Lạc Tửu, có thể giải trừ hiềm nghi cho Cát Tống.”

Tần Phóng vừa nghe phải đi nhìn người chết, xém nữa té ngã trên mặt đất. Bạch Thủy kéo áo hắn, “Đi thôi, tửu tiên đại nhân.”

“… Tỷ phu cứu ta với!”

Tô Vân Khai cười vô cùng thân thiện, vẫy tay, “Đi đi.”

“… …” Các người đều vô lại như nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.