Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 30: Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta đi



Editor: Tử Diệp

"Ngải Uy, chờ một chút." Ngải Vi mới vừa mua xong thảo dược, tính toán trở về, chợt nghe đến phía sau có người kêu nàng, xoay người nhìn đến một thân màu lam - Triệu Duyên đang thở phì phò, hiển nhiên đang chạy tới.

"Triệu đại ca, sao ngươi lại tới đây? Triệu gia gia có chuyển biến tốt đẹp?" Ngải Vi hiển nhiên ngoài ý muốn đụng tới hắn, chỉ thấy mặt hắn vẫn tuấn dật, có chút mảnh khảnh. Ngẫm lại, từ khi theo hắn đến phủ xem bệnh cho gia gia hắb cũng chưa thấy gặp lại, cũng có chút tò mò, liền dò hỏi tình hình gia gia hắn dạo gần đây.

"A, tốt rất nhiều, gia gia của ta vẫn luôn muốn mời ngươi qua nhà ta một lần. Chẳng qua, ta đi y quán vẫn luôn không thấy ngươi. Đúng rồi, nhà ngươi ở nơi nào, có thể cho ta biết?" Triệu Duyên nói, con ngươi màu đen cũng tràn ngập chờ mong, khiến Ngải Vi trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời ra sao!

"Ách, ta ở tại... Cái kia Triệu gia gia chỉ cần dựa theo phương thức kia tiếp tục uống, mau chóng sẽ tốt, không cần lo lắng." Ngải Vi vốn dĩ muốn nói cho hắn ở Dục Vương phủ, chỉ là, lại cảm thấy không tốt lắm. Vì thế, chỉ có thể đổi đề tài.

"Nga! Vậy ngươi hiện tại rảnh không? Chúng ta cùng uống ly trà đi." Triệu Duyên biết Ngải Vi cố ý tránh trả lời, trong lòng rất thất vọng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi. Có lẽ nàng cảm thấy không tiện đi? Dù sao là nữ tử, về sau có nhiều cơ hội, nghĩ như vậy, trong lòng cũng không uể oải, nhưng hắn chẳng thể nghĩ rằng Ngải Vi là Dục Vương Phi, cảm tình hai người chỉ là đường thẳng song song, không có giao nhau!

"Ách, được sao? Chúng ta ngồi một chút." Ngải Vi nhớ lời Nam Cung Dục cảnh cáo, nếu cho hắn biết cùng Triệu Duyên gặp nhau, tuy nói hai người cũng không có chuyện gì, nhưng về sau tuyệt đối nghĩ ra cửa sẽ càng khó. Vốn định cự tuyệt, lại nhìn đến sự chờ mong của hắn lại thành khẩn, cư nhiên không mở miệng được, chỉ có thể đổi thành đáp ứng, trong lòng Ngải Vi đặc biệt không biết nói gì...

Vì thế, hai người sóng vai đi phía trước, Tiểu Tĩnh theo phía sau, ba người trong khoảng thời gian ngắn thành một đạo phong cảnh trên đường, người người đi đường đều không khỏi quay đầu lại nhìn, si ngốc nhìn, đặc biệt những thiếu nữ, thét chói tai:

"Mau xem, mau xem, vị công tử mặc y phục màu lam hảo tuấn mỹ a."

"Đúng vậy, đúng vậy, vị bạch y công tử kia cũng không tồi nha"

"Oa, tuấn mỹ nha! Trời a, ta sẽ hôn mê mất."

"Cái kia, cái kia, mau xem, bọn họ hướng tới nơi này."

Ngải Vi nghe đến mấy chuyện nghị luận này, quả thực cạn lời tới cực điểm, không phải nói nữ tử cổ đại, hầu như thẹn thùng sao? Nhưng sao nữ nhân đó giống hoa si, như fan của minh tinh, như chưa thấy qua nam tử đẹp. Có cái gì đẹp nha? Lại nói, chính nàng giả thành nam tử tuy không xấu, cũng không tuấn mỹ! Sao hiện tại thành như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì Triệu Duyên? Nghĩ liền nghiêng đầu nhìn Triệu Duyên, nhìn một chút có phải đó là nguyên nhân hắn hấp dẫn nhiều người như vậy? Nào biết lại phát hiện Triệu Duyên lúc này cũng vừa vặn nhìn nàng, hai người ánh mắt tương đối, tuấn nhan ôn hòa như ngọc hợt nhạt cười, khiến Ngải Vi nhất thời sửng sốt, nháy mắt hoàn hồn, nhanh dời đi ánh mắt, làm bộ dường như không có việc gì đi về phía trước, mà Triệu Duyên càng tiến trước như một đi tới, phảng phất chưa từng phát sinh qua chuyện gì!

"Công tử, những nữ tử đều như hoa si a, chúng ta vẫn nhanh tiến sương phòng đi." Tiểu Tĩnh nhìn bọn họ kỳ quái, liền nhíu mày mở miệng.

"Ân, tốt, nhanh vào." Ngải Vi cũng cảm thấy nên tránh ánh mắt này. Vì thế, ở dưới ánh mắt người khác, bọn họ cực nhanh mà đi vào phòng! "Ta nói, Dục, đem Tiểu Vương phi của ngươi mang đến cho chúng ta nhìn xem nha, đừng nói ngươi muốn giấu, không cho người ngoài xem." Đông Phương Hùng thật sự nhịn không được tò mò, liền mở miệng hướng Nam Cung Dục yêu cầu.

"Đúng rồi, Nhị ca, người ngoài chưa thấy được còn chưa tính, ta chính là đệ đệ ngươi, ngươi chừng nào cho ta gặp nhị tẩu?" Nam Cung Triệt cũng tò mò mà gia nhập nói chuyện. Ân, cụ thể mà nói, hẳn chỉ có Đông Phương Hùng càu nhàu?

Dương Quý lại chỉ buồn cười mà nhìn bọn họ hai người chơi đùa, lời nói cũng không nói nhiều, liền lẳng lặng uống trà, chờ đợi bên dưới. Tuy rằng hắn không mở miệng, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ tò mò, còn có lần trước sai cấp dưới tra được Tiểu đại phu nói ở Dục Vương phủ, rốt cuộc có thật hay không? Đợi lát nữa đến xác nhận Dục một chút.

"Nga, nghe các ngươi nói như vậy, xem ra Dục động tình nha?" Trừ bỏ Dương Quý, còn có một vị nam tử khác cũng ngồi uống trà, vừa nghe đến bọn họ nói, không khỏi tò mò mở miệng dò hỏi, đáy mắt thế nhưng cũng tràn ngập hài hước cùng ngả ngớn, nam tử này là bằng hữu của Nam Cung Dục - Âu Dương Bình, mới từ nơi khác trở về!

"Các ngươi nói đủ chưa? Đủ rồi thì nói chính sự đi." Thanh âm thanh lãnh của Nam Cung Dục vang lên, không thèm để ý đề tài bọn họ, ánh mắt lạnh lùng quét về phía bọn người Đông Phương Hùng!

"Hắc, đừng nha! Đây cũng là chính sự! Ta biết ngươi máu lạnh vô tình, không gần nữ sắc! Hiện tại thế nhưng mang theo Vương phi ra phố, có thể không hiếu kỳ sao? Còn có ngươi xem, ngươi đi chỗ nào không mặt mày hớn hở, trước kia cũng không như vậy. Làm ơn, ngươi phát từ bi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta đi." Đông Phương Hùng không sợ chết hướng Nam Cung Dục chớp chớp mắt, rì rầm nói không ngừng, bộ dáng không biết đáp án, thề không bỏ qua!

"Đúng rồi, ta lần trước nghe nói vị Tiểu đại phu vào Dục Vương phủ, Dục, chuyện này, ngươi biết không? Hắn có thể từ cửa sau tiến Dục Vương phủ?" Dương Quý bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem bộ dáng Đông Phương Hùng, nhất định phải truy hỏi kỹ càng sự việc. Bởi vậy, hắn cũng đem nghi vấn giải bày!

"Vị tiểu đại phu là nữ giả nam trang, chính là Vương phi ta." Nam Cung Dục nhìn một đám người tò mò lại kiên định, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời vấn đề. Mà nghĩ đến Ngải Vi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, bất tri bất giác mà câu khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng!

"A, thật không? Này, sao có thể?" Đông Phương Hùng mất hình tượng, kêu lên.

"Ha ha, thú vị, thú vị." Âu Dương Bình cũng cười ha ha lên.

"A, phải không? Nhị ca, nàng hiện tại ở đâu? Cho ta gặp, ta còn chưa có gặp qua đâu." Nam Cung Triệt lại có chút tính trẻ con mà yêu cầu Nam Cung Dục, đôi mắt chớp chớp, thần thái sáng láng, mắt trông mong nhìn hắn!

"Nếu như thế này, Dục, nàng có thể giải độc trên người ngươi?" Dương Quý tránh không theo chân bọn họ cùng nhau ồn ào, mà nói ra một nghi vấn quan trọng, những người khác thần sắc cũng ngưng trọng nhìn Nam Cung Dục!

"Không biết, ta còn chưa cùng nàng nói qua việc này, việc này về sau rồi nói." Sắc mặt Nam Cung Dục cũng trầm trọng, đột nhiên cũng nghĩ đến nữ tử đêm đó, nàng đến tột cùng là ai? Cư nhiên nói sẽ giúp hắn nghĩ cách tìm thuốc giải, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, nàng cư nhiên sẽ là Vương phi hắn!

"Ân, việc này cũng tránh được, đêm nay lại trăng tròn, Dục, ngươi phải cẩn thận." Đông Phương Hùng lúc này đã thu hồi biểu tình cợt nhả, nghiêm túc như suy tư gì đó mà nhắc nhở.

"Ta biết, các ngươi cũng cẩn thận một chút! Phỏng chừng trong khoảng thời gian không thể bình tĩnh! Theo kế hoạch hành sự đi?" Nam Cung Dục sắc mặt hờ hững nói. Mặc kệ như thế nào, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt, mà độc này cũng nên mau chóng giải quyết, bằng không sợ đến lúc đó sẽ có người lợi dụng sơ hở.

"Ân, khoảng thời gian trước, ta nghe nói có thần y xuất hiện, hắn ở phía Nam, ta sẽ mau chóng cùng hắn có được quan hệ." Âu Dương Bình cũng thu hồi biểu tình ngả ngớn, nghiêm túc nói.

Bởi vì hắn thường xuyên ở bên ngoài đi lại, cho nên tin tức tự nhiên cũng so những người khác linh thông, chẳng qua, muốn tìm được người nọ, vẫn hao tổn chút công phu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.