Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 32: Từ đâu tới liền lăn về chỗ đó



Editor: Tử Diệp

Ánh mặt trời sáng chói chiếu qua nửa cửa sổ vào nhà trong, xuyên qua bình phong, chiếu vào trên giường trên thân Ngải Vi như ngọc.

Ngải Vi hơi mở mắt ra, có chút không thích ứng, vặn vẹo nhích người, cảm giác toàn thân rụng rời. Đêm qua không biết Nam Cung Dục muốn nàng bao nhiêu lần? Chỉ biết sau đó, nàng trở nên toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy hắn làm. Nghĩ vậy, trên má hơi phiếm hồng, đôi môi cũng hồng nhuận giống như màu anh đào, làm người nhịn không được muốn cắn một ngụm.

Nam Cung Dục lúc này một tay chống đầu, một tay vỗ về, tâm tình sung sướng mà nằm nghiêng nhìn Ngải Vi, tà mị cười, hơi thở ướt nóng toàn bộ phun ở bên tai, hài hước nói: “Ái phi, suy nghĩ cái gì mà mặt hồng như vậy?”

“A, ngươi, ngươi sao còn ở nơi này?” Ngải Vi hiển nhiên không nghĩ tới còn có người ở bên người nàng. Hoảng sợ, la hoảng lên, tỉnh lại, chỉ lo suy nghĩ chuyện đêm qua, một chút không chú ý bên cạnh còn có Nam Cung Dục.

“A, đây là phòng ngủ của ta, ở chỗ này thì kỳ quái sao?” Nam Cung Dục đương nhiên biết ý tứ nàng, bất quá chỉ xem toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng của nàng, nhịn không được muốn trêu đùa nàng, ánh mắt quét về vai tuyết trắng, đáy mắt chậm rãi quyến rũ mị hoặc, thâm thúy tuyệt mỹ, rất mê người mà ngóng nhìn!

“Cái kia, ta…” Ngải Vi nhìn mặt yêu nghiệt tuấn m, nhất thời lóe thần, cư nhiên nhất thời cũng không biết trả lời hắn ra sao, tròng mắt thanh triệt thuần tịnh phủ lên một tầng sương mù, ánh mắt dại ra mê ly, cái miệng nhỏ hơi đô, khuôn mặt nhỏ khoảnh khắc trở nên đáng yêu đến cực điểm, mang theo tiểu nữ nhân khờ! Biểu tình này không thể nghi ngờ dụ hoặc Nam Cung Dục mang đến trí mạng!

“Ngô...” Đột nhiên Nam Cung Dục lập tức xoay người đè trên người Ngải Vi, hôn nàng. Vốn định chỉ đùa nàng, lại không nghĩ rằng lại mất khống chế, đang lúc nghĩ lại một lần đem nàng ăn sạch sẽ, bị Ngải Vi dùng sức đẩy ra, con ngươi Nam Cung Dục tràn ngập tình dục, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn nàng.

“Hô hô, kia, kia ta muốn đi như xí.” Mặt hồng Ngải Vi nhăn, có chút ngượng ngùng, cũng vội vàng mà ngồi dậy, muốn mặc quần áo đi ra ngoài. Nhìn đến tuấn nhan Nam Cung Dục kia ám trầm như sắt, lại nhẹ nhàng nói bổ sung “Ta không phải cố ý.”

Nam Cung Dục nghe được lời này, mặt nháy mắt đen giống khối than đen, có chút dở khóc dở cười, khóe miệng quất thẳng. Nha đầu này thật đúng sẽ làm mất không khí, nhìn nàng vội vàng chạy ra, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chậm rãi áp xuống ** trong lòng, lắc lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo.

“Di, hảo kì quái nha, sao còn có độc, không phải đã giải sao?” Ngải Vi vuốt mạch tay Nam Cung Dục, nhíu mày nghi hoặc nói: “Rõ ràng không có mị độc nha, vì sao vẫn có dấu hiệu trúng độc đâu? Có phải ta nghĩ sai rồi?”

“Không có việc gì, không vội! Từ từ tới, có thể giải một ít tính không tồi.” Nam Cung Dục đột nhiên đứng dậy, bế Ngải Vi ngồi trên đùi, an ủi nàng. Tà mị cười, hơi thở ướt nóng toàn bộ phun ở tai Ngải Vi, nói nên lời ái muội!

“A, đúng rồi, có thể là hàn độc chưa giải, độc này và mị độc cùng nhau, mà lúc trước ta không chú ý, chỉ lo giải mị độc, lại đã quên còn có loại này, xem ra một lần nữa nghiên cứu chế tạo một ít thuốc.” Ngải Vi như suy tư gì gật gật đầu, trách không được nói trúng mị độc, còn phải đi tắm suối nước nóng, nguyên lai là hàn độc tác quái, xem ra  hàn độc này sẽ càng khó giải, cư nhiên khống chế dẫn phát mị độc, chỉ không biết lần sau độc phát, sẽ có bộ dáng gì? Trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Lúc này không biết nàng hiện tại ở trên đùi Nam Cung Dục, vẫn luôn cố suy nghĩ vấn đề.

“Vương phi, ngài sai thuộc hạ tìm nữ tử hiện tại nên xử lý ra sao?” Phong từ bên ngoài đi vào tới, nhìn đến Ngải Vi ngồi ở trên đùi Nam Cung Dục, sắc mặt xuất hiện một sợi xấu hổ, chỉ có thể căng da đầu hỏi.

“A? Cái gì, nữ tử?” Ngải Vi nhất thời phản ứng không kịp, lặp lại lời Phong nói. Hoàn hồn, nhìn đến biểu tình Phong kỳ quái, mới chú ý tới chính mình không biết khi nào ngồi ở trên đùi Nam Cung Dục, khuôn mặt nhỏ nháy mắt hồng, muốn giãy giụa thoát ra, lại bị hắn ôm đến càng khẩn.

“Ách, là tối hôm qua ngươi sai thuộc hạ tìm. Vương phi đã quên?” Vẻ mặt Phong nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nghe lầm? Không phải Vương phi bảo tìm sao? Sao hiện tại cư nhiên một bộ không biết?

“A, cái này, cái kia…”  Thần sắc Ngải Vi cổ quái mà nhìn về phía Nam Cung Dục, ánh mắt ngắm hắn, giống như đang nói: Cái này ngươi nói. Mà Nam Cung Dục lại cố ý quay đầu nhìn về phía bên ngoài, làm như không thấy được ánh mắt nàng cầu cứu, tâm tình lại rất sung sướng, muốn biết nàng giải thích như thế nào?

Ngải Vi nhìn đến bộ dáng Nam Cung Dục, tức giận hừ một tiếng, quay đầu nói “Kia là bổn phi giúp Vương gia nạp thiếp, muốn làm gì, liền hỏi hắn đi?” Nói xong liền đứng dậy, cố ý xụ mặt, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, mà ai cũng không phát hiện, trong mắt nàng xuất hiện thần sắc giảo hoạt.

“Ách, này…” Phong ngây ngẩn cả người, có chút sờ không được đầu óc mà nhìn về phía Nam Cung Dục.

“Phốc!” Một tiếng, Nam Cung Dục mới vừa uống đến nước trà cư nhiên không hề hình tượng mà phun ra, hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ dùng đến chiêu này. Ánh mắt hơi trầm xuống, con ngươi thâm thúy gắt ga nhìn thẳng Ngải Vi, tùy theo, đứng dậy cũng đi ra ngoài, thanh âm lạnh lẽo mà nói: “Từ đâu đến liền lăn về đi”

“A, ngươi nhanh như vậy ở chỗ này?” Ngải Vi mới vừa đến hậu viên, nào biết không chú ý liền đụng vào trong lòng ngực người nào đó, sờ sờ cái mũi của mình, ngẩng đầu muốn nhìn một chút là ai? Chỉ thấy mặt Nam Cung Dục kia yêu nghiệt tuấn dật lúc này lạnh như hàn băng, sắc mặt thâm trầm nhìn nàng, Ngải Vi tự nhiên muốn lui ra phía sau, eo thon lại bị hắn gắt gao ôm, không thể động đậy.

“Giúp bổn vương nạp thiếp, hử?” Nam Cung Dục tuy phong khinh vân đạm* dò hỏi, nhưng lại cho người ta cảm giác là phảng phất rớt vào vực sâu, lạnh hoàn toàn!

“Ách, cái kia, cái kia vốn dĩ giúp ngươi tìm, không phải sao?” Ngải Vi nói được có chút chột dạ, nhưng ngẫm lại, ban đầu bổn ý tìm người giúp cho hắn giải độc, cũng không sai nha. Làm gì chột dạ đâu? Vì thế đương nhiên bồi thêm một câu: “Ha hả, nói không chừng là mỹ nữ đâu, không cần tiếc?”

“Nói như vậy, bổn vương hẳn cảm tạ ngươi vì ta suy nghĩ?” Khuôn mặt Nam Cung Dục lạnh lùng đạm mạc, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, cúi đầu, hơi thở nóng rực phun ở bên tai nàng.

“A, cái kia, đó nên...” Ngải Vi bị hơi thở nguy hiểm của hắn dọa tới, thân mình cứng đờ ngốc tại trong lòng ngực hắn, ngây ngô cười, trong miệng lại vẫn đáp lại, chính mình cũng không biết nói gì? Nàng chỉ ý thức mà thuận miệng trả lời.

“Hẳn là? Ngươi không để bụng, muốn đem ta đẩy cho nữ nhân khác?” Nam Cung Dục vừa nghe đến thuận miệng  nói, sắc mặt đột biến, ôm eo thon nàng tay lại nắm thật chặt, trong lòng thật buồn bực tới cực điểm, nữ nhân này liền vội vã đem hắn đẩy ra đi sao? Còn nói cái gì hẳn là? Xem ra không trừng phạt nàng, nàng sẽ không cảnh giác!

“Ách, cái kia, ngô…” Ngải Vi vừa định giải thích, liền bị Nam Cung Dục rào rạt mang theo bá đạo lại có trừng phạt mà hôn, đầu lưỡi linh hoạt mà cạy hàm răng nàng, đảo qua đảo lại, tìm kiếm lưỡi đinh hương. Cho đến thật lâu sau, mới hơi buông ra, thần sắc bất mãn chất vấn nói “Còn dám đem ta đẩy cho nữ nhân khác?”

Ngải Vi thở hổn hển, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, chiếp chiếp ra tiếng: “Ta chỉ nói, cũng không phải thật sự, ai bảo ngươi không giúp ta, ngược lại muốn chê cười ta?”

“Hừ, nhớ kỹ, về sau không được nói như thế nữa, nếu không liền sẽ không đơn giản mà buông tha ngươi.” Nam Cung Dục nghe Ngải Vi nói, trên tuấn nhan yêu nghiệt mị hoặc xuất hiện nụ cười tà tứ, sủng nịch mà ôm chặt nàng, lại còn không quên nhắc nhở và cảnh cáo nàng!

Mục Nguyệt Nhi đứng ở cách đó không xa, sát khí đầy mặt, đáy mắt sương mù nặng nề, trong mắt lập loè hận ý, tay nắm chặt đến gắt gao. Nàng vốn giúp sư phó Lý thái y, lấy chút dược cho Nam Cung Dục, lại không nghĩ rằng ở chỗ này nhìn đến màn tương thân tương ái, có thể không đố kỵ ghi hận sao? Vị trí Dục Vương Phi là của Mục Nguyệt Nhi, Thượng Quan Ngải Vi kia dựa vào cái gì cướp đi? Tưởng tượng như vậy, ý niệm trong lòng muốn diệt trừ Thượng Quan Ngải Vi càng kiên định!

-------------------------------------

*Vân đạm phong khinh(mây gió điềm nhiên): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.