Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 34: Không được chán ghét ta



Editor: Tử Diệp

Khi vài người bọn hắn tới Dục Vương phủ, nghe quản gia nói, Nam Cung Dục đang ở thư phòng. Vì thế, lại đến thư phòng, nào biết mới vừa đến cửa thư phòng, thấy Nam Cung Vân vội vàng chạy vào.

“Nhị ca, Nhị ca, ngươi giúp ta làm chủ.” Nam Cung Vân đẩy cửa thư phòng, liền chạy đến bên người Nam Cung Dục, làm nũng lôi kéo tay hắn. Mà Ngải Vi cùng Dương Quý  không hẹn cùng nhìn nhau, trong mắt bất đắc dĩ đến cực điểm, mỗi người lại mang theo ý cười, hai người thong dong đi theo vào thư phòng.

“Ai nha nha, Vân nhi, trong mắt ngươi cũng chỉ có Nhị ca a? Với ta lại làm như không thấy, quá đau lòng.” Nam Cung Triệt đáng thương hề hề nói, phảng phất như bị người vứt bỏ, lại xứng với vẻ mặt cùng động tác, khiến người có loại cảm giác muốn cười lại cười không được.

“A, Ngũ ca, ngươi sao cũng ở chỗ này?” Nam Cung Vân giật mình nhìn hắn nói, ánh mắt cũng hướng bên cạnh xoay một chút, phát hiện còn có hai người ngồi uống trà, trong mắt đều mang theo ý cười. Mặt “Xoát” một chút đỏ lên, nhưng vẫn ngọt ngào theo chân bọn họ tiếp đón “Đông Phương ca ca, Âu Dương ca ca, các ngươi cũng ở đây?”

“A, Vân nhi, ngươi muốn Nhị ca giúp ngươi làm chủ cái gì?” Nam Cung Triệt cười hì hì nhìn Nam Cung Vân, đây là muội muội ruột cùng mẫu thân, bình thường cũng được yêu thương, đặc biệt là phụ hoàng, quả thực là bảo bối. Bọn họ tuy cùng Nam Cung Dục không cùng mẫu phi, nhưng với hắn có cảm tình tốt nhất. Bởi vậy, thường xuyên đi lại, hơn nữa bọn họ hai người phi thường tôn trọng cùng kính nể vị  huynh trưởng này.

“Ách, cái kia, cái kia ta muốn cùng Nhị ca thảo luận cá nhân.” Nam Cung Vân có chút ngượng ngùng nói, ánh mắt lại ngắm hướng về phía Ngải Vi, thần sắc có chút mê ly.

“Nga? Thảo luận cá nhân? Vân Nhi nghĩ muốn cái gì?” Nam Cung Dục khó mở miệng, ánh mắt lại ôn nhu quét về phía Ngải Vi, lại phát hiện trên người nàng một bộ nam trang bạch y, ánh mắt một chút trở nên sắc bén, sắc mặt đột biến, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Ngải Vi đương nhiên phát hiện ánh mắt Nam Cung Dục, thân mình bất tri bất giác rụt rụt, hận không thể tìm nơi nào đó trốn đi. Trong lòng ứa ra máu: Không xong, đi ra ngoài đã quên nói với hắn một tiếng, người nào đó giống như tức giận, cái này không biết hắn lại nghĩ biện pháp gì trừng phạt nàng!

Cạn lời mà vỗ trán, đảo mắt nhìn nơi khác. Không cần biết, động tác chột dạ, càng làm cho Nam Cung Dục trong lòng nổi lửa… Nha đầu này cư nhiên dám làm lơ hắn? Xem hắn đợi lát nữa  thu thập nàng như thế nào?

“Chuyện đó, chuyện đó... Ta muốn hắn làm phò mã.” Ngòn tay Nam Cung Vân hướng về phía Ngải Vi, có chút ngượng ngùng, ánh mắt lại tràn ngập mê luyến, si mê!

“Phốc!” Một tiếng, Đông Phương Hùng cùng Nam Cung Triệt lập tức đem miếng trà mới vừa uống trong miệng phun ra tới, Âu Dương Bình còn tốt một chút, chỉ là biểu tình trên mặt cũng thập phần xuất sắc, có loại dở khóc dở cười. Chỉ cảm kích Dương Quý, tương đối trấn định, nhưng trên mặt ý cười lại thập phần rõ ràng, nói rõ muốn nhìn diễn, ánh mắt còn hướng bọn họ mấy cái chớp chớp: Tỏ vẻ, có trò hay xem, muốn bảo trì hình tượng!

Ngải Vi đang muốn nói chuyện, lại nghe đến thanh âm Nam Cung Dục vang lên “Vân Nhi, không được hồ nháo, nàng không có khả năng là phò mã.”

“Hắn không phải người của Nhị ca sao? Vì sao không được? Ta lại không để bụng thân phận của hắn.” Nam Cung Vân có chút ủy khuất nhìn Nam Cung Dục nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, có chút làm người không khỏi thương tiếc.

“Ta nói không được liền không được, đừng hồ nháo, ngươi muốn người khác đều có thể cho ngươi, chỉ có nàng không được.” Ngải Vi đang muốn giải thích rõ ràng giới tính chân thật, lại nghe đến lời Nam Cung Dục nói. Bất đắc dĩ khóe miệng quất thẳng tới, này nha, không thể nói rõ ràng sao? Dùng đến thái độ cường ngạnh như này sao?

“Ô ô, ta mặc kệ, Nhị ca không thương ta, ta phải có hắn, phải có hắn, người khác đều không cần, ngươi không chịu, ta tìm phụ hoàng nói.” Nói xong liền vội chạy đi, cũng không để ý tới bất luận kẻ nào.

“Diễn xem xong rồi, các ngươi cũng có thể lăn.” Ánh mắt Nam Cung Dục quét về phía bọn họ, thanh âm lạnh lẽo vang lên, làm cho bọn họ đều có loại cảm giác rơi vào hồ băng lạnh, sâu, hơi thở nguy hiểm tùy theo đánh úp lại, khiến cho bọn họ nhanh đứng lên, hướng ra ngoài chạy chối chết, chỉ còn lại Nam Cung Dục cùng Ngải Vi. “Chuyện kia, chuyện kia, ngươi tức giận? Không tức giận được không, ta không phải cố ý.” Ngải Vi nuốt nước miếng, có chút thật cẩn thận nhìn mặt âm trầm của Nam Cung Dục nói.

“Lại đây!” Nam Cung Dục nhìn bộ dáng Ngải Vi sợ hãi, có chút dở khóc dở cười, hắn đáng sợ sao? Cư nhiên lộ ra biểu tình như vậy, hồn nhiên không biết chính hắn vừa rồi tỏa ra hàn khí khiến người kinh hoảng, run sợ, tuy rằng không phải cố ý nhằm vào Ngải Vi, nhưng vẫn làm nàng run sợ.

Ngải Vi nghe hắn nói, nhíu mày do dự nên hay không qua đó? Đợi lát nữa có thể hay không bị hắn … Còn chưa có phản ứng, đã bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ thấy trước mắt đột nhiên tuấn nhan phóng đại, lạnh nhạt đang nhìn nàng, ở bên tai nàng phun ra hơi thở nóng rực: “Phò mã? Ngươi cũng thật biết trêu chọc đào hoa a.”

“A, cái kia, ta thật không cố ý, ta cũng không biết nàng vì sao sẽ đột nhiên muốn tuyển ta làm phò mã, ta chỉ gặp nàng một lần nha.” Ngải Vi thập phần ủy khuất nói. Sớm biết rằng như vậy, nàng không như gà mẹ đi giúp nàng ta chữa chân. Hiện tại khen ngược, không cẩn thận đắc tội người hoàng tộc, cũng mặc kệ đúng sai, liền sẽ bị bắt xử trảm, rơi đầu! Thật không có thiên lý…

“Phải không? Ngươi còn không có việc gì giấu ta?” Nam Cung Dục thâm cao khó lường nhìn nàng nói.

“Ta, ta sai rồi, chuyện kia không nên dấu ngươi, lén chạy ra. Chỉ là, ta cũng nhất thời nóng vội sợ xảy ra chuyện, mới vội vàng chạy đi” Ngải Vi cúi đầu chột dạ nói, biết hắn sẽ tính sổ, nhìn khuôn mặt tức giận, thật sự có chút hơi sợ!

“Còn có?” Nam Cung Dục tiếp tục hướng dẫn.

“Ách, còn có? Còn có cái gì?” Ngải Vi có chút mê hoặc nhìn hắn, còn không phải nàng lén chạy đi, còn không phải bị Nam Cung Vân cuốn lấy, còn có cái gì?

“Ngươi vì sao để ý y quán xảy ra chuyện?” Nam Cung Dục nhìn bộ dáng mê ly, liền biết nếu không trước mở miệng nói ra, nàng tuyệt đối đoán không ra ý tứ.

“Ách, cái kia, cái này…” Ngải Vi vâng vâng dạ dạ nhìn mặt Nam Cung Dục lạnh lùng đạm nhiên, lại nói không ra  nguyên cớ. Trong lòng sửng sốt, chẳng lẽ hắn biết lão bản y quán là mình? Chỉ là, rốt cuộc nên nói hay không? Trong lòng rối rắm a! Haizz, vẫn nên nói. An ủi  mình, hắn sớm muộn gì cũng biết, ít nhất hiện tại nói, còn có thể cứu lại. Vì thế, liền lại bất đắc dĩ nói: “Y quán là của ta, đương nhiên để ý.”

“Nếu ta không hỏi, ngươi tính giấu ta tới khi nào?” Nam Cung Dục có chút sinh khí. Đáng chết, nha đầu này cư nhiên gạt hắn ở bên ngoài mở y quán, mới vừa được nhận tin tức, hắn còn có chút không tin, không nghĩ tới hiện tại nghe được nàng chứng thực nói sự thật, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, mặt cũng càng thêm âm trầm.

Chẳng lẽ hắn không đáng tin sao? Yêu cầu nàng đi ra ngoài xuất đầu lộ diện kiếm ngân lượng? Nếu có người biết thân phận không có ý tốt, khẳng định rất nguy hiểm.

“Ta, ta lại không phải cố ý, ai kêu ngươi vừa mới bắt đầu không thích ta, ta chỉ có thể dựa vào mình nghĩ cách kiếm tiền.” Ngải Vi nhìn hắn như vậy, trong lòng đột nhiên cũng tức giận, cái này thì liên quan gì nha? Chẳng lẽ nàng sai sao? Vì thế, cũng lớn mật cùng hắn lý luận!

“Ý ngươi là, ngươi ban đầu ở đây ăn và ở không tốt? Cho nên yêu cầu ngươi đi kiếm tiền?” Ánh mắt Nam Cung Dục thâm thúy nhìn Ngải Vi.

“Ta, ta…” Ngải Vi đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất, nàng đi ra ngoài mở y quán thì như thế nào, dựa vào cái gì mà chất vấn nàng, đến tột cùng đem nàng trở thành cái gì? Nàng là người, có ý thức, lại không phải vật sở hữu của hắn, mặc cho thao túng, làm gì một bộ dáng tra khảo. Càng nghĩ trong lòng càng ủy khuất, nước mắt nhịn không được chảy xuống!

Nam Cung Dục nghe nàng không trả lời, cúi đầu liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ rơi lệ, tức khắc luống cuống lên. Vội vàng nói: “Không được khóc!”

Tay tự nhiên cũng gắt gao ôm lấy nàng, hắn chẳng thể nghĩ tới Ngải Vi sẽ đột nhiên khóc, ý muốn nàng không khóc, nhưng lại không biết an ủi như thế nào? Nhưng mà bộ dáng này, Ngải Vi càng thêm hiểu lầm hắn đang trách tội, hơn nữa quyền lợi khóc đều không có sao? Nghĩ, nước mắt càng không ngừng mà chảy xuống.

“Ngô…” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi rơi lệ không ngừng, nhất thời không biết làm sao cho phải? Không có biện pháp, chỉ có thể nâng khuôn mặt nhỏ lên, thâm tình hôn nàng. Ngải Vi cũng lập tức ngây dại, nàng không nghĩ tới hắn sẽ hôn nàng, qua một hồi lâu, thanh âm Nam Cung Dục khàn khàn mới vang lên “Vi Nhi, ngoan, không khóc. Ta đau lòng”

“Ô ô, ngươi liền sẽ mắng ta, làm ta sợ, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, mau thả ta ra.” Ngải Vi hoàn hồn, giãy giụa, đánh vào lồng ngực Nam Cung Dục, trong miệng còn nghẹn ngào.

“Không được, không được chán ghét ta, không được, nghe được sao?” Nam Cung Dục gắt gao ôm Ngải Vi, vừa nghe đến nàng nói chán ghét hắn, tâm càng hoảng. Tuy rằng biết nàng chỉ nói, nhưng cho tới nay, chưa bao giờ có chuyện gì có thể làm hắn hoảng hốt, duy nhất hiện tại gặp được Ngải Vi sẽ sinh ra hoảng hốt. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng làm hắn bất đắc dĩ, nghĩ thầm đời này thật sự thua trong tay nàng.

“Vi Nhi, ta không dọa ngươi, dọa ngươi, ta chỉ lo lắng ngươi. Ngươi có biết, nếu hôm nay không phải Vân Nhi, đổi thành người khác, ngươi sẽ rất nguy hiểm, biết không? Ta không muốn ngươi có việc, ngươi hiểu sao? Cho nên, không cho ngươi nói chán ghét ta.” Nam Cung Dục nhẹ nhàng đầu tóc vỗ về Ngải Vi, ôn nhu mà nói.

Ngải Vi nghe được Nam Cung Dục nói, ngơ ngác, nàng chỉ lo thương tâm, lại cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Đích xác, hôm nay phát sinh chuyện, nếu đổi thành người không quen biết, bọn họ cường ngạnh bắt nàng, nàng chẳng phải rất nguy hiểm? Tuy rằng nàng có độc phòng thân, nhưng rốt cuộc không có võ còn thời đại này.

“Thực xin lỗi, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ chú ý.” Ngải Vi ngẩng đầu lên, nhìn mặt lo lắng của Nam Cung Dục, trong lòng càng cảm thấy chính mình quá mức tùy hứng, suy nghĩ quá đơn giản. Cho rằng chỉ cần có bản lĩnh là được, lại không nghĩ rằng lòng người hiểm ác, tại cổ đại này người có quyền áp người, hơi không chú ý sẽ để bản thân lâm vào nguy hiểm.

“Đồ ngốc, ngươi không cần nói xin lỗi, muốn trách liền trách ta không cùng ngươi nói rõ, dọa đến ngươi đúng không?” Nam Cung Dục ôn nhu như nước mà vuốt đầu Ngải Vi, lại nhẹ nhàng nói: “Nhớ kỹ, về sau muốn đi ra ngoài, dẫn người đi theo, ngàn vạn lần không thể đơn độc đi ra ngoài, biết không? Đừng làm cho ta lo lắng, hiểu không?"

“Được, đã biết!” Ngải Vi gật đầu đáp ứng. Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, tự nhiên vào nơi này, cảm giác bản thân yếu ớt, đặc biệt ở trước mặt Nam Cung Dục một chút cũng không kiên cường. Trước kia sẽ không như vậy, chẳng lẽ là hiện tại, càng ngày càng sinh ra tín nhiệm cùng ỷ lại Nam Cung Dục sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.