Sáng sớm ngày hôm sau, Ngải Vi còn đang trong giấc mộng, cả người giống bạch tuộc ghé vào Nam Cung Dục, hoàn toàn không cảm thấy không thích hợp. Mà lúc này trên mặt Nam Cung Dục lộ ra biểu tình bất đắc dĩ đến cực điểm, nhưng lại sợ đánh thức nàng, chỉ có thể tùy ý nàng, hơi chút nhẹ nhàng di chuyển, tìm tư thế nằm tương đối thoải mái. Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại thực hạnh phúc, cảm giác thỏa mãn, nhìn bộ dáng nàng, cũng bất giác mà môi mỏng nhẹ cong, trên mặt yêu nghiệt tuấn dật cười tà tứ mị hoặc!
"Lý quản gia, ta tới truyền chỉ, xin hỏi Dục Vương gia đang ở đâu?" Lâm công công là thái giám bên người Quốc quân đi vào Dục Vương phủ, khách khí hỏi quản gia Lý Hoài.
"Lâm công công, Vương gia hiện tại còn chưa dậy, ngươi chờ một lát." Lý Hoàn khó xử nói. Phải biết rằng, Vương gia trước kia rất sớm thì rời giường, nhưng từ lúc có Vương phi, trở nên thích giường, cũng phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, nếu không...
"Nga? Còn không có rời giường? Vương gia trước kia cũng không như vậy?" Lâm công công bởi vì bên cạnh Quốc quân đã lâu nên tự nhiên có một số việc cũng hiểu biết, biết Vương gia này có rất nhiều đặc quyền. Vừa nghe, vẫn có chút tò mò về nguyên nhân nha?
"Ách, đúng vậy! Trước kia sẽ không, bất quá hiện tại thì khác." Lý Hoài hiển nhiên có chút không vui trả lời, chỉ có thể hàm hồ nói.
"Như vậy, từ từ cũng không sao." Lâm công công hiển nhiên cũng rất vui lòng chờ, trong lòng lại rất tò mò muốn biết, đến tột cùng là điều gì thay đổi thói quen của vị Dục Vương gia.
Tuy rằng Lâm công công đồng ý chờ, nhưng Lý Hoài vẫn phân rõ sự tình nặng nhẹ thong thả, sợ lầm lỡ đại sự, an bài mời Lâm công công uống trà, vẫn đi bẩm báo Nam Cung Dục.
"Vương gia, ngài tỉnh chưa, bên ngoài Lâm công công tới truyền chỉ." Lý Hoài đứng ở cửa, gõ, cung kính nói.
"Đã biết, một hồi liền đi ra ngoài." Nam Cung Dục đã sớm tỉnh, chẳng qua Ngải Vi còn ở trong mộng, hắn đã sớm biết Vân Nhi sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhất định đi tìm phụ hoàng.
"Vi Nhi, tỉnh. " Nam Cung Dục nhìn mặt Ngải Vi trẻ con, cười khẽở bên tai nàng thổi khí.
"Ưm!" Ngải Vi lên tiếng, không tiếng vang, ghé vào thân Nam Cung Dục cũng vặn vẹo một chút, xoay người ở trên giường, lại tiếp tục ngủ.
"Tỉnh, nếu không tỉnh lại, ta sẽ chọc lét ngươi nha." Nam Cung Dục cố ý uy hiếp nói, hắn biết Ngải Vi sợ ngứa, cho nên mới cố ý nháo nàng.
"Ân, không cần, tránh ra, ta muốn ngủ." Ngải Vi cư nhiên giống như đuổi muỗi, phất phất tay, nói thầm một câu, lại tiếp tục ngủ, Nam Cung Dục dở khóc dở cười nhìn nàng, bất đắc dĩ sủng nịch lắc lắc đầu, hắn trước đứng dậy rửa mặt chải đầu, để nàng tiếp tục ngủ...
"Tìm bổn vương có chuyện gì, Lâm công công." Thanh lãnh thanh âm ở đại sảnh vang lên, Nam Cung Dục thong dong đi vào.
"Nô tài ra mắt Vương gia, ta tới truyền chỉ, dẫn Dục Vương gia vào cung yết kiến." Lâm công công hành lễ cũng nói ý đồ đến, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dục, chỉ thấy hắn một bộ áo tím, khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc, toàn thân khí chất tôn quý ưu nhã. Trong lòng hơi cảm thán: Nếu Dục Vương gia không trúng độc nhiễm bệnh, thật tốt biết bao, khẳng định là nhân trung chi long(1), tương lai tất thành châu báu.
"Ân, ngươi đi về trước, nói phụ hoàng một tiếng, tối nay bổn vương lại cùng Vương phi cùng thỉnh an phụ hoàng." Nam Cung Dục nghĩ, sau đó ra tiếng nói, cũng nên để phụ hoàng thấy Vương phi. Nghĩ đến Ngải Vi, trên mặt Nam Cung Dục cư nhiên có một tia cười nhẹ nhàng.
"Được, nô tài đi về trước." Lâm công công nhìn Nam Cung Dục liền sửng sốt, Vương gia này cư nhiên đang cười? Đây là kỳ diệu, hoàn hồn chạy nhanh hành lễ sau liền xoay người trở về.
Đợi Ngải Vi rời giường là khi, giờ ngọ, vừa nghe nói vào cung, mới vội vàng rời giường rửa mặt chải đầu, cùng Nam Cung Dục tiến cung đi. Một bên bảo Tiểu Tĩnh trang điểm, một bên còn oán trách vì sao không sớm một chút kêu nàng rời giường, nếu đợi lát nữa bị Quốc quân trách tội thì có thể mất nhiều hơn được. Tiểu Tĩnh nghe thế, một bộ muốn nói lại thôi bộ, thật sự buồn cười. Cuối cùng, chỉ có thể như tro bụi, bị gió thổi đi rồi, bất đắc dĩ bảo trì trầm mặc.
"Nhi thần gặp qua phụ hoàng."
"Thần tức(2) gặp qua phụ hoàng."
Ở trong ngự thư phòng, Nam Cung Dục cùng Ngải Vi đồng thời hành lễ.
"Miễn lễ, các ngươi tới?" Nam Cung Bá Thiên hòa ái lại cũng mang theo một loại khí thế uy nghiêm, híp mắt nhìn hai người.
Ngải Vi ngẩng đầu, chỉ thấy hắn đại khái hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt với Nam Cung Dục lớn không kém, chỉ nhiều một ít năm tháng hao mòn khuôn mặt thương tang! Có lẽ bởi vì Nam Cung Dục, lúc này hiển nhiên trên mặt lộ ra cũng không phải xụ mặt, biểu tình uy nghiêm.
"Dục Nhi, thân thể như thế nào?" Trên mặt Nam Cung Bá Thiên có quan tâm, có chút bất đắc dĩ dò hỏi, đối với độc Nam Cung Dục, hắn cũng không thể nề hà, trong lòng hắn đây cũng là một loại đau.
"Phụ hoàng không cần lo lắng, nhi thần không có việc gì! Không biết phụ hoàng tìm nhi thần có chuyện gì?" Nam Cung Dục bình tĩnh nói, tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn mở miệng dò hỏi.
"Ân, vậy tốt rồi." Nam Cung Bá Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ biết! Ngay sau đó lại bất đắc dĩ nói "Còn không phải Vân Nhi, nghe nói nàng nhìn trúng người trong phủ một vị công tử họ Ngải?"
"Hồi phụ hoàng, trong phủ nhi thần cũng không có Ngải công tử, lại chỉ có... Nam Cung Dục cố ý tạm dừng một chút, ánh mắt cũng nhìn về phía Ngải Vi, lại tiếp tục nói: "Vương phi nhi thần, Thượng Quan Ngải Vi"
"Hả? Này đến tột cùng chuyện như thế nào?" Nam Cung Bá Thiên lúc này có chút mê hoặc, vì sao Dục Nhi sẽ nói như vậy? Nghĩ, ánh mắt cũng nhìn về phía Ngải Vi, tràn ngập tìm tòi và nghiên cứu.
Ngải Vi bị nhìn đến có chút da đầu tê dại, thân mình run rẩy, hơi hơi hướng sát Nam Cung Dục. Trong lòng lại nói thầm: Như thế nào xui xẻo, cứu người, còn rước lấy kiện tụng, mà lúc này cũng nghe đến thanh âm Nam Cung Dục vang lên: "Vi Nhi, vẫn là chính ngươi nói rõ ràng đi."
"Ách, ta sao? Hảo!" Ngải Vi một bộ hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sợ, khiến Nam Cung Dục dở khóc dở cười, tay tự nhiên vậy mà duỗi đi vỗ về chơi đùa mép tóc nàng, vì nàng sửa sang lại đầu tóc kia hơi chút hỗn độn.
Nam Cung Bá Thiên thấy một màn này, trong lòng phi thường kinh ngạc, đứa con trai này của hắn khi nào biết thương hoa tiếc ngọc? Buổi sáng nghe Lâm công công nói, hắn còn có chút không tin, hiện giờ bộ dáng này, xem ra không giả nha. Thượng Quan Ngải Vi đến tột cùng có mị lực gì, khiến Dục Nhi có đối đãi này? Ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Ngải Vi tràn ngập ý thăm dò, sau đó mở miệng: " Chi nữ Tả tướng, Thượng Quan Ngải Vi đúng không? Ân, không tồi, cũng là nữ nhi xinh đẹp, ngươi nói một chút chuyện như thế nào đi?"
"Ách, là như này, kỳ thật Công chúa theo như lời "Ngải công tử" là, là thần nữ giả nam trang." Ngải Vi căng da đầu nói, thật sự bị thái độ Nam Cung Bá Thiên làm cho không thể hiểu được, còn không phải do nàng không làm rõ sự tình nguyên do sao? Làm gì nhìn rất quái dị.
“Cái gì? Ngươi xác định?” Lời này vừa nói ra, Nam Cung Bá Thiên đều kinh ngạc đến ngây người? Không thể tin tưởng hỏi một câu, hắn không nghĩ tới này Thượng Quan Ngải Vi có lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám nữ giả nam trang xuất ngoại hành nghề y. Ánh mắt ngắm một chút bộ dáng Nam Cung Dục bình tĩnh, nhìn dáng vẻ hắn là biết.
“Dục Nhi, ngươi nói đi.” Ánh mắt Nam Cung Bá Thiên quét về phía Nam Cung Dục, hy vọng hắn đưa ra đáp án vừa lòng.
“Bẩm phụ hoàng, xác thật như Vi Nhi nói, Ngải công tử là thân phận của nàng ra ngoài hành nghề y.” Nam Cung Dục hiển nhiên cũng không nói thêm ý gì khác, chỉ đơn giản xác định lời Thượng Quan Vi Nhi nói.
“A, các ngươi gạt người, không có khả năng, không có khả năng.” Nam Cung Bá Thiên còn không kịp nói gì, liền nghe được Nam Cung Vân từ sau lưng bình phong chạy ra, còn mang theo thanh âm khóc thút thít vang lên.
“A, công chúa, ngươi cũng ở đây nha? Ừm... Ngải Uy thật ra là ta giả danh, công chúa không cảm thấy giống tên ta sao? Ta gọi Thượng Quan Ngải Vi, mà tên Ngải Uy do ta tỉnh lược họ, còn có đổi tự, nhưng âm lại tương đồng.” Ngải Vi bất đắc dĩ giải thích, hy vọng có thể nói rõ ràng khiến Nam Cung Vân tiêu tan ý nghĩ đó.
“Mới không phải đâu, nhất định do các ngươi liên thủ gạt ta, ngươi là nữ nhân, hắn rõ ràng là nam nhân, khẳng định các ngươi dấu hắn rồi.” Nam Cung Vân cố chấp kiên trì nói.
“Phụ hoàng, ta mặc kệ, ta liền nhất định chọn hắn làm phò mã, người bảo Nhị ca giao hắn ra.” Nam Cung Vân xoay người lại chạy tới bên người Nam Cung Bá Thiên làm nũng.
“Chuyện đó, công chúa, muốn thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng? Bằng không ngươi đem bộ nam trang lại đây, hiện tại ta cho ngươi xem?” Ngải Vi nghe Nam Cung Vân nói, trán hiện nhiều hắc tuyến, càng dở khóc dở cười, mặt Nam Cung Dục cũng đầy hắc tuyến, biểu tình quái dị, lại không mở miệng, chỉ yên lặng đứng xem.
“Không được hồ nháo, Vân Nhi.” Nam Cung Bá Thiên cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nha đầu này thật sự bị hắn sủng vô pháp vô thiên, cư nhiên như vậy không cảm thấy thẹn muốn một nam nhân.
“Ta... Ta...” Nam Cung Vân bị răn dạy, cũng bình tĩnh, biểu tình trên mặt lại ai oán, nói không ra lời, ngay sau đó chuyển hướng sang Ngải Vi: “Thật sự do ngươi cải trang sao? Ngươi không gạt ta?”
“Đúng vậy, Công chúa, ngày đó ta giúp ngươi chữa chân bị trật khớp, ta...” Ngải Vi còn chưa nói xong, liền nghe được Nam Cung Vân " Oa" một tiếng, khóc lớn.
“Ô ô, làm sao bây giờ, ta sao có thể thích nữ nhân?” Nam Cung Vân thế nhưng khóc lóc thừa nhận sự thật, nghẹn ngào nói.
“Mặc kệ, liền tính nữ lại như thế nào, ngươi tiến cung bồi ta.” Nam Cung Vân lau nước mắt, cư nhiên duỗi tay muốn kéo Ngải Vi lại.
Nào biết còn chưa đụng tới tay Ngải Vi, lại thấy Ngải Vi bị Nam Cung Dục kéo vào trong lòng ngực, cũng lạnh lùng nói Nam Cung Vân: “Ta nói rồi, ngươi muốn bất luận kẻ nào đều được, nhưng không được đánh chủ ý lên Vi Nhi.”
“Ách, cái kia, nàng là nhị tẩu ta, không thể tiến cung bồi ta sao?” Lúc này Nam Cung Vân có chút trẻ con! Tuy rằng muốn kéo Ngải Vi, nhưng nhìn mặt Nam Cung Dục hơi trầm xuống không vui, khiến nàng không khỏi rụt rụt thân mình, không dám tiến lên.
“Ngươi muốn gặp nàng, có thể đến Dục Vương phủ, nhưng nàng quyết không thể tiến cung bồi ngươi.” Nam Cung Dục bá đạo nói, chút nào không phát giác mình đã thay đổi!
Nam Cung Bá Thiên nhìn hài kịch hóa một màn, cơ hồ thạch hóa, đây là tình huống như thế nào? Mà Lâm công công cũng kinh ngây ngẩn cả người, này này, Dục Vương gia khi nào nói chuyện như vậy, phải biết rằng, vẫn luôn cho rằng, mặc kệ là ai, hắn đều không cho phép tùy ý đi trong phủ, không nghĩ tới lần này vì không cho Vương phi tiến cung, thế nhưng đồng ý cho công chúa tự do ra vào?
“Thật sự? Ta có thể tìm nhị tẩu.” Nam Cung Vân lập tức cao hứng lên, thần thái sáng láng nhìn Nam Cung Dục, mà Ngải Vi chợt cạn lời cực kỳ, đây là tình huống gì nha? Vừa rồi còn còn đại nháo, hiện tại thì thành bộ dạng này?