Nàng không chú ý ông cháu Triệu Duyên có hai biểu tình nhưng cùng ý tưởng. Chỉ có điểm khó hiểu về thái độ Triệu Thâm, nghĩ một lúc mới nói: “Triệu gia gia, người không sao? Không cần ta giúp ngươi bắt mạch?”
“A, không có việc gì, không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, đều do những hạ nhân chuyện bé xé ra to, các ngươi nếu có việc, liền đi đi.” Triệu Thâm ha hả cười không ngừng nhìn Triệu Duyên, làm sao không biết tâm tư tôn tử hắn, vì thế liền thuận nước đẩy thuyền gán ghép bọn họ.
“Hả? Chúng ta cũng không có chuyện, Triệu gia gia thật không có việc gì?” Ngải Vi cảm thấy thái độ Triệu gia gia có chút kỳ quái, nhưng lại nói không rõ chỉ có thể lần nữa xác thực.
“Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi đi đi!” Triệu Thâm vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể đi rồi, không cần để ý đến hắn.
Ngải Vi có điểm không thể hiểu được nhìn Triệu Duyên, cảm thấy Triệu gia gia rất kỳ quái nói đuổi là đuổi sao, cũng không giống, tổng quan cảm thấy ánh mắt của nàng có… Ách, bản thân cũng không rõ ràng lắm vì sao có loại cảm giác này? Mà lúc này Triệu Duyên mang vẻ mặt buồn cười nhìn gia gia hắn, tâm tư gia gia làm sao hắn không hiểu? Chỉ nghĩ giúp hắn sắp xếp cơ hội hai người ở chung. Chỉ là, nàng rốt cuộc có phải Dục Vương Phi? Nếu thực, tình cảm cũng chỉ có thể chôn dấu ở sâu bên trong, tuyệt đối không thể cho nàng bối rối. Ánh mắt thâm thúy cũng chuyển hướng về phía Ngải Vi.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút?” Triệu Duyên cuối cùng không lay chuyển được gia gia, nhìn Ngải Vi đề nghị.
“Nha, vậy được. Triệu gia gia, chúng ta trước ra ngoài.” Ngải Vi đáp ứng, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Triệu Thâm.
“Ha ha, hảo, hảo, các ngươi ra ngoài đi!” Triệu Thâm cười đáp lại nói, tâm tình hắn hiển nhiên thực tốt, cao hứng thúc giục bọn họ đi ra ngoài. Thái độ này thực sự làm Ngải Vi mê mang, Triệu gia gia thật sự không có việc gì sao? Trong lòng thật sự nghi hoặc…
Đi dạo trong hoa viên Triệu phủ, muôn hoa đua nhau khoe sắc, lá cây bay xuống, trên bầu trời thỉnh thoảng có chim nhỏ bay qua… Ngải Vi trong lòng nghĩ: Cổ đại này đi đến nơi nào cũng đều là cảnh đẹp, mọi nơi đều có thể thưởng thức phong cảnh, không khí trong lành, thật sự làm người say mê!
“Triệu đại ca!”
“Ngải Uy!”
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
Hai người cư nhiên lại trăm miệng một lời, nhìn nhau một chút Ngải Vi liền nhịn không được nở nụ cười, không nghĩ tới hai người lại có ăn ý, trên khuôn mắt tuấn tú của Triệu Duyên cũng xuất hiện một tia khẽ cười, ôn nhu như nước nhìn nàng.
“À Triệu đại ca, thời gian không còn sớm, ta phải đi về trước.” Ngải Vi cười khẽ mở miệng.
“A, được rồi. Lần sau lại gặp.” Triệu Duyên tuy có điểm luyến tiếc. Nhưng cũng biết, nàng không thể ở quá lâu, dù sao cũng là nữ tử, với danh dự cũng không tốt, tuy rằng hiện tại không biết thân phận chân thật của nàng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi tồn tại hy vọng nàng không phải Dục Vương Phi, như vậy hắn mới có cơ hội…
“Cái kia…” Triệu Duyên vốn định nói, hắn về sau có thể đi Dục Vương phủ tìm nàng, ngẫm lại cảm thấy không ổn, thần sắc có điểm thẹn thùng vội sửa miệng: “Trên đường cẩn thận một chút, ta không tiễn.”
“Ân!” Ngải Vi cười đáp lại, hiển nhiên cũng không chú ý biểu tình Triệu Duyên có biến hóa.
Ngải Vi đối với Triệu Duyên có cảm tình, đích xác có chút quá mơ hồ! Ở trong lòng nàng, Triệu Duyên như ca ca, nàng tới nơi này có bằng hữu, chưa từng nghĩ đến tình cảm nam nữ…
“Nhị tẩu, ngươi rốt cuộc đã trở lại, ta đợi ngươi đã lâu.” Nam Cung Vân vừa nhìn thấy Ngải Vi vào cửa, liền lớn tiếng kêu. Một chút cũng không có bóng dáng đại khuê tú.
“Ách, Vân Nhi, ngươi rảnh?” Ngải Vi có điểm ngoài ý muốn, từ lần trước ở trong cung gặp qua. Về sau, bọn họ không gặp lại, ai ngờ Vân Nhi thật sự đến nơi này tìm nàng.
“Đương nhiên tới tìm ngươi chơi a. Nhị tẩu, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Nam Cung Vân lôi kéo Ngải Vi muốn hướng ra cửa, không chú ý tới Ngải Vi mới từ bên ngoài trở về.
“Ách, ta vừa ở bên ngoài trở về, nhị ca ngươi đâu?” Ngải Vi có điểm ngượng ngùnng nói. Nàng mới từ bên ngoài trở về, có điểm mệt mỏi nhưng không muốn đi ra ngoài. Hơn nữa nếu bị Nam Cung Dục biết, nàng sẽ gặp rắc rối.
“Hình như có khách tớ vương phủ. Ta cũng không chú ý.” Nam Cung Vân cười hì hì. Tròng mắt xoay chuyển, lại nói: “Nhị tẩu, nếu không ngươi hiện tại dạy ta y thuật đi?”
“Hảo, đi, chúng ta đi Khuynh Vũ các.” Ngải Vi không chút do dự nói. Dù sao không muốn ra ngoài, cũng tìm việc làm bằng không thực nhàm chán, mà Nam Cung Vân đề nghị vừa vặn tốt!
“Không biết Hữu tướng tới đây có chuyện gì?” Nam Cung Dục ngồi ở chủ vị nhàn nhã uống trà, thần sắc đạm nhiên, một chút không nhìn ra tâm tình hiện tại như thế nào?
“Lão thần nghe nói thân thể Vương gia có bệnh nhẹ, tới an ủi một chút, không biết Vương gia đã tốt hơn chưa?” Hứa Lôi đa mưu túc trí nói. Trong lòng kỳ thật khẩn trương được muốn biết đáp án Dục Vương. Tin tưởng cách nói như vậy, bằng sự thông minh cơ trí thì nghe hiểu được.
“Ra là vậy. Đa tạ Hữu tướng quan tâm, bổn vương vẫn như cũ, vẫn luôn đang tìm y hỏi dược.” Con ngươi Nam Cung Dục lóe sáng, ngay sau đó lại khôi phục sắc mặt như cũ giống như đang nói chuyện thường ngày…
“Lão thần chỉ muốn quan tâm Vương gia, chẳng lẽ độc trong ngườiVương gia thật sự giải không được?” Hứa Lôi lại lần nữa trực tiếp dò hỏi bệnh Nam Cung Dục. Trong mắt hiện lên một tia ý vị khiến người không rõ.
“Haizz, không có biện pháp, bổn vương vẫn luôn tìm kiếm thần y, nhưng hôm nay cũng không hề tiến triển xem ra cũng là vận mệnh bổn vương đã như vậy.” Nam Cung Dục ra vẻ bất đắc dĩ nói, phảng phất tùy thời gian sẽ bỏ mạng. Kỳ thật hắn biết, Ngải Vi vẫn luôn giúp hắn chế thuốc giải độc. Mà thần y, Âu Dương Bình đã truyền đến tin tức, phỏng chừng cũng là tin vịt căn bản không có người gọi là thần y.