Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 58: Ngươi không tự do sao?



Editor: Tử Diệp

"Không cần, vết thương nhỏ không tính gì, nàng đừng vội." Nam Cung Dục nhìn đến Ngải Vi nôn nóng, nhẹ nhàng ôm eo nàng, ôn nhu nói. Biết nàng thật sự quan tâm hắn, trong lòng cũng vui vẻ.

"Hừ, ai nói?  Chàng nghe ta, về sau dù gặp được chuyện gì cũng không được thương tổn chính mình; chàng là của ta, không được ta đồng ý, không được để bị thương, rõ chưa?" Vẻ mặt Ngải Vi tức giận mà  gào thét, hai mắt bốc hỏa, sắc mặt hiện lên tia tức giận. Trong lòng càng tức giận không ngừng, người này như thế nào, thích tự ngược sao? Cư nhiên tổn thương tổn bản thân?

"A, được, về sau sẽ không để bản thân bị thương nữa." Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi  để ý hắn, nóng vội chặn vết thương, sớm đem bất mãn vừa rồi vứt lên  chín tầng mây, trong lòng càng âm thầm vui mừng, hoa nở rộ trong lòng, khuôn mặt tuấn dật hơi mỉm cười, tràn ngập nhu tình cùng sung sướng.

"Không được, chàng phải hứa." Ngải Vi nghĩ, đột nhiên nghiêm túc nhìn hắn.

"Hứa cái gì?" Nam Cung Dục buồn cười nhìn Ngải Vi trong lòng ngực, mang theo một chút ngả ngớn trêu đùa.

"Hừ, giả ngu? Rốt cuộc nói hay không?" Ngải Vi bất mãn nhìn chằm chằm Nam Cung Dục, hừ lạnh, thần sắc mang theo tức giận.

"Hảo, ta nói, ta nói." Nam Cung Dục giữ chặt tay Ngải Vi, vẻ mặt càng thêm mị hoặc, thanh âm từ tính dễ nghe ở bên tai nàng, ôn nhu nói: "Nam Cung Dục là của Thượng Quan Ngải Vi, bảo đảm về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, sẽ không để bản thân bị thương, hoàn hảo vô khuyết thuộc về Thượng Quan Ngải Vi, còn phải bảo vệ nàng, yêu nàng một đời một kiếp."

Ngải Vi sửng sốt, ánh mắt dại ra, ngửa đầu si ngốc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Nàng chỉ muốn cho hắn bảo đảm đừng để mình hại mình, cũng không có bảo hắn nói lời âu yếm! Gương mặt hiện ra một tia đỏ ửng, hơi ngượng ngùng, miệng nhỏ tựa như hoa anh đào, chọc người dụ hoặc.

Ánh mắt Nam Cung Dục đột nhiên trở nên thâm thúy u ám, khuôn mặt tà tứ, tuấn tú cũng hiện lên ý cười, tay nhẹ nhàng nâng nàng lên, hai người tựa hồ đã không có khoảng cách, thâm tình mềm nhẹ hôn  nàng.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, cả phòng một mảnh ôn nhu, hết thảy vô cùng yên tĩnh...

Hoàng cung chính là không giống nhau, toàn bộ Ngự Hoa Viên sinh trưởng bừng bừng, muôn hoa đua thắm khoe hồng, ánh nắng chiếu khắp nơi, đủ loại hoa có vẻ càng thêm diễm lệ. Ngải Vi không tự chủ được nhắm mắt hít sâu, biểu tình tràn ngập thỏa mãn cùng thoải mái, sung sướng hưởng thụ thiên nhiên...

"Dục Vương Phi, nương nương nhà ta mời đi qua." Ngải Vi đang lúc tự mình say mê, một tiểu cung nữ thần sắc ngạo mạn nói.

"Nương nương nhà ngươi? Là vị nào?" Ngải Vi mở mắt ra có điểm mê hoặc hỏi, nàng không nhớ rõ có quen biết nương nương trong cung.

"Nương nương nhà ta là Hứa Quý Phi - Hứa Linh, thỉnh Vương phi qua đi?" Tiểu cung nữ tựa hồ có chút không kiên nhẫn nói. Biểu tình cũng tựa hồ có chút bộ dáng khinh thường. Tựa hồ muốn nói, ngay cả Hứa Quý Phi cũng không  biết, còn làm Dục Vương Phi a? Quá kiến thức hạn hẹp đi?

"Vương phi, có thể có âm mưu không?" Tiểu Tĩnh đến gần Ngải Vi,   nói nhỏ ở tai, biểu tình  lo lắng.

"Dục Vương Phi, có thể nhanh không? Đợi lát nữa nương nương trách tội, nô tỳ không đảm đương nổi." Tiểu cung nữ nhìn Tiểu Tĩnh nói thầm cái gì, tựa hồ có chút nóng vội, ngữ khí cũng hơi chút cầu xin.

"Dẫn đường, đi thôi." Ngải Vi cau mày nhẹ giọng nói. Nghĩ thầm là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, nếu thật Hứa Quý Phi muốn tìm phiền toái, lần này không đi, ngược lại phiền phức  rơi xuống, còn không bằng đáp ứng lời mời, tùy cơ ứng biến. Chỉ là có chút không hiểu, Hứa Quý Phi vì sao phải làm như vậy, bọn họ quen nhau sao? Chẳng lẽ thật không ác ý?

"Nương nương, Dục Vương Phi tới rồi." Tiểu cung nữ dẫn chủ tớ Ngải Vi vào một góc đình hóng gió, cảnh sắc không tồi, tựa hồ còn có hồ nhỏ, Hứa Quý Phi giống như đang ngắm hoa, cho cá ăn.

"Gặp qua Quý Phi nương nương, không biết nương nương tìm thần thiếp tới có chuyện gì?" Ngải Vi cười khẽ ra tiếng, cũng trực tiếp hỏi. Nhưng thật ra Tiểu Tĩnh có chút khẩn trương nhìn bốn phía có dị tượng không...

"Hửm? Dục Vương Phi tới? Nhanh, mau tới nơi này, ngươi xem nơi này cá bơi đến nhiều, thật vui vẻ." Mặt Hứa Linh mang tươi cười vaaxy tay về phía Ngải Vi, nhìn qua không giống loại nữ nhân âm hiểm độc ác. Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy hồng nhạt, khoác áo choàng hơi mỏng, da tắng nõn nà, thoạt nhìn như sương mai mặt trời mùa xuân, tươi mát. Ngải Vi trong lòng có chút kinh ngạc, Hứa Quý Phi hẳn  ba mươi mấy đi, còn  trẻ, phương pháp dưỡng da ở cổ đại cũng thật đáng tham khảo...

"Chúng nó bơi thật sự vui vẻ a, tự do tự tại, thật tốt." Ngải Vi cũng  say mê nói, nàng không chút suy nghĩ nói những lời này ra, cũng không có cảm thấy không đúng, nhưng mà  ở trong tai Hứa Linh, biến thành một loại ý tứ khác.

"Nga? Dục Vương Phi thực hâm mộ cuộc sống này, ngươi hiện tại không tự do sao?" Hứa Linh quay đầu, tựa hồ lơ đãng nói, con ngươi lại hiện lên một tia tính kế.

"Ách, không, thần thiếp hiện tại thực tốt, chỉ tùy tiện nói, thỉnh nương nương đừng để ý." Ngải Vi nhanh trả lời. Trong lòng cũng nhanh ứng biến, ở hậu cung giết người không đền mạng, tùy tiện một câu đều có khả năng rước họa sát thân, vô ngữ sờ đầu mình, chửi thầm...

"A, không có việc gì, bổn cung cho rằng ngươi lạc vào trong cảnh." Hứa Linh cười ha hả nói, cũng nhẹ nhàng đến gần Ngải Vi, dưới chân dường như dẫm phải cái gì, nhắm thẳng trên người Ngải Vi đánh tới. Mà Ngải Vi xuất phát từ bản năng, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng ra tay đỡ lấy nàng.

"Nương nương, ngài không có việc gì chứ?" Tiểu cung nữ nôn nóng chạy tới đỡ Hứa Linh, cũng đụng phải Ngải Vi, hỏi. Thần sắc hiện lên đắc ý.

"Không có việc gì, nha đầu này gấp cái gì, còn không xin lỗi Dục Vương Phi." Hứa Linh giận dữ răn dạy tiểu cung nữ, con ngươi lại hiện lên tia ý vị không rõ...

"A, Dục Vương Phi, thực xin lỗi, nô tỳ nhất thời lo cho nương nương, không nghĩ tới đụng phải ngài, thỉnh Vương phi thứ tội." Vẻ mặt tiểu cung nữ kinh hoảng thất thố, vội vàng quỳ xuống xin tha.

"Bổn phi không có việc gì, đứng lên đi?" Ngải Vi nghĩ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, nhàn nhạt nói. Chỉ là bỗng nhiên bị nàng ta đụng phải, hoảng sợ, chính mình cũng không có việc gì, huống chi ngươi ta cũng sốt ruột chủ tử, có gì sai?

"Tạ Dục Vương Phi không phạt. " Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ nói, đôi mắt lại cũng đồng thời hướng về phía Hứa Linh, tựa hồ ám chỉ cái gì...

"Hảo, nha đầu này, còn không nhanh lên, về sau đừng lỗ mãng, may mắn gặp được Dục Vương Phi đại nhân không trách tiểu nhân, bằng không có người chịu tha." Mặt Hứa Linh mang mỉm cười nói tiểu cung nữ, nhìn qua giống như chủ tử hào phóng, hòa ái dễ gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.