Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 70



Editor: Tử Diệp

"Hả, không có gì, chỉ tùy ý cảm thán thôi, nhân sinh vốn vô thường..." Ngải Vi vẫy vẫy tay, hơi mỉm cười, có hơi ngượng ngùng.

"Ân, thời gian còn sớm, chúng ta đi phụ giúp một chút đi?" Triệu Duyên cũng không hề truy vấn cái đề tài này, trực tiếp mời nàng đi dạo một vòng, hưởng một chút không khí thanh tịnh, yên tĩnh.

"Hảo, dù sao cũng không có việc gì!" Ngải Vi nhẹ nhàng cười, gật đầu, cùng hắn sóng vai đi phía trước.

Trước mắt cây cối xanh um tươi tốt, sinh trưởng dạt dào, hoa thơm chim hót, tràn ngập sương mù quanh quẩn ở bụi hoa cây cối,  núi cao, nước xa, hang động thần bí, các khối đá khác nhau, từng khối từng khối, lịch sự tao nhã tươi mát, diễm lệ...... Ngải Vi có chút kinh ngạc, nơi này có thể đẹp như vậy, chắc trước kia có người tới ở? Quang cảnh đẹp như vậy, nếu ở thế kỷ 21, khẳng định bị khai phá thành biệt thự cao cấp, giá trị không biết nhiều ít? Hiện giờ nơi này lại thành chỗ cho dân chạy nạn. Ngải Vi cùng Triệu Duyên đi tới, phía sau Vũ mang vẻ mặt u sầu, thần sắc ai oán nhìn bọn họ. Đi theo làu bàu: Đây là việc gì a? Nếu Vương gia biết bọn họ nhàn rỗi, tình ý ở chỗ này tản bộ, không lột hắn da mới lạ. Nhưng mà, nên đi phá hư bọn họ ở chung sao? Vũ vỗ cằm suy nghĩ sâu xa... Chính ngay lúc này, đột nhiên từ nơi không xa truyền đến một tiếng thống khổ tiếng rên rỉ, chắc bệnh cũng không nhẹ. Ngải Vi cũng nghe được thanh âm kỳ quái, mới quay đầu lại nhìn về phía người đang dựa vào cây. Vũ nhếch miệng cười trộm, trời cũng giúp ta, đang lo không có cơ hội tách bọn họ ra. Trước mắt cái này là cơ hội tốt nhất.

"Vị đại thúc này làm sao vậy?" Ngải Vi đi lên trước, nhẹ giọng hỏi.

"Ai da, bụng đau, từ buổi sáng đến giờ, vẫn luôn không ngừng đau." Một vị đại thúc ước chừng 40 tuổi mang biểu tình thống khổ mà kể ra, bất đắc dĩ đến cực điểm...

"Ta nhìn xem!" Ngải Vi nắm tay hắn, ấn mạch, hơi nhíu mày thăm dò...

"Đại thúc, ngươi có phải ăn đồ vật không sạch sẽ, bị tiêu chảy đi?" Sắc mặt Ngải Vi ngưng trọng nhìn hắn hỏi. Không chừng ăn một ít đồ không sạch mới thành như vậy, còn không phải viêm ruột thừa cấp tính gì đó.

"Ách, đúng vậy, buổi sáng đã đói bụng, chạy lên núi hái chút quả ăn, nào biết không quá nửa canh giờ, liền bị như vậy!" Đại thúc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, biểu tình tràn ngập thương tang cùng mỏi mệt.

"Phỏng chừng ngươi bị ngộ độc thức ăn, ta trước kê đơn thuốc cho ngươi rửa dạ dày đi." Ngải Vi trầm tư một hồi, nhàn nhạt nói.

"Ân, đa tạ công tử!" Vẻ mặt đại thúv cảm kích nói, biểu tình kích động dị thường, rốt cuộc không cần chịu đau đớn.

"A, không có việc gì, đợi lát nữa rồi uống thuốc, còn phải quan sát một chút, nếu không có vấn đề mới tính giải hết độc." Ngải Vi nhẹ giọng nói, ngữ khí tràn ngập quan tâm...

"Ân ân, hảo, công tử thật đúng là người tốt." Đại thúc cảm động đến nước mắt rơi đầy mặt, phải biết rằng, từ khi bọn họ đi vào nơi này thì không có người  quan tâm bọn họ, tùy ý bọn họ tự sinh tự diệt. Hiện giờ có thể không cảm động sao?

"Công tử, hiện tại có thể đi chữa bệnh miễn phí rồi." Từ nơi không xa một tùy tùng đi đến, cung kính hỏi Triệu Duyên.

"Ân, Ngải Vi, chúng ta hiện tại qua đi?" Triệu Duyên nhìn Ngải Vi, ôn nhu cười nói.

"Hảo, liền qua đi." Ngải Vi đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, gật đầu đáp lời.

Dân chạy nạn xếp hàng theo địa phương, Ngải Vi có hơi trợn tròn mắt, nhiều người như vậy? Chắc không phải không cần ngân lượng, đều chạy tới xem náo nhiệt đi?

"Khả năng bọn họ đều đói rồi, cũng có khả năng phải lấy chút đồ dự phòng." Triệu Duyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngải Vi, tựa hồ nhìn ra nàng nghi hoặc, cười nhạt, giải thích.

"Trách không được, còn tưởng rằng thực sự có nhiều người bệnh." Ngải Vi hô một hơi, biểu tình vỗ ngực khoa trương.

"Ha hả..." Triệu Duyên nhìn Ngải Vi làm quá,  trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười mê người.

"Được rồi, vậy bắt đầu. Người thứ nhất đi lên!" Ngải Vi đi tới vị trí bọn họ an bài ngồi xuống, mở miệng nói. Vị trí kỳ thật rất đơn giản, một cái bàn, một trương ghế.

"Ca ca, ta có phải bị bệnh không?" Một tiểu nam hài ngập ngừng nói, khuôn mặt nhỏ dính đầy đồ dơ bẩn, từ đôi mắt sáng ngời thật có thần, Ngải Vi cảm thấy hắn nhất định là tiểu nam hài soái khí.

"A, không có việc gì, chỉ thiếu dinh dưỡng, ăn nhiều đồ dinh dưỡng là được." Ngải Vi nhẹ nhàng cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu nam hài, an ủi.

"Ca ca, thật vậy chăng? Có phải chỉ cần ăn nhiều đồ, có thể nhảy nhót." Trong ánh mắt tiểu nam hài tràn ngập chờ đợi nhìn Ngải Vi, hai mắt sáng ngời như chờ đợi đáp án.

"A, đúng vậy! Chỉ cần ăn nhiều thức ăn, ngươi liền có thể chạy nhảy." Ngải Vi gật gật đầu bảo đảm.

"Thật tốt quá, ta không phải bị bệnh." Tiểu nam hài vừa nghe Ngải Vi nói, cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên kêu to. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tò mò xem hướng bên này...

"Tiểu đệ đệ, ngươi rửa mặt một chút, sau đó ăn một chút gì đồ! Nhớ rửa tay, tay dơ ăn cái gì cũng bị bệnh." Ngải Vi đứng lên, lấy một cái khăn tay lau mặt cho hắn, cũng ôn nhu giao phó.

"Hảo, cảm ơn ca ca!" Tiểu nam hài cái hiểu cái không gật gật đầu đáp lời, khuôn mặt nhỏ ngây thơ đáng yêu nháy mắt trở nên hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.