Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 19: Thái hoàng thái hậu



Xe ngựa tiến vào cung, Tư Đồ Thánh Dực lên triều để bàn việc nước với Hoàng Đế trước, còn Vân Thư lại bị mấy tên công công dẫn đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu.

Cung điện nghiêm trang cổ kính, bên trong phảng phất hương gỗ trầm thơm ngát, nhìn từ xa không thể nào thấy hết được vẻ nguy nga tráng lệ của nó..

Lúc tiên đế Thiên Hoa qua đời khi ông ấy vẫn còn rất trẻ. Đấy chính là lý do vì sao cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị năm xưa lại diễn ra kịch liệt đến vậy. Ngoại thích quấy nhiễu triều chính, ai ai cũng muốn nâng đỡ Hoàng Tử phía bên lên ngôi. Ngoài Tư Đồ Thánh Dực ra, Hoàng Thượng không còn bất cứ người anh em nào khác có thể nhìn thấy cuộc tranh đoạt năm đó quyết liệt đến mức nào.

Từ khi Hoàng Đế lên ngôi, Thái Hoàng Thái Hậu luôn thắp hương bái phật, tách biệt với cuộc sống nhân gian.

Nếu không phải là vì việc cưới hỏi của đứa cháu mình yêu thương nhất thì lần này bà cũng chưa chắc đã chịu quay về cung của mình.

Vốn tưởng rằng người mình cần gặp lần này chỉ có mỗi Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng khi vừa bước chân vào cung điện, Vân Thư bỗng nhìn thấy rất nhiều phi tần ăn mặc diêm dúa, trang điểm lòe loẹt. Hơn nữa, lúc nhìn vào mắt họ, nàng có thể thấy được sự căm hận rõ ràng.

Lạ thật! Nàng có làm gì có lỗi với họ đâu.

Thế nhưng, chuyện Vân Thư không biết chính là hôm nàng lên kiệu hoa, trong cung đã bày ra một canh bạc lớn. Họ đánh cược xem liệu nàng có thể dễ dàng bước chân vào phủ Dực Vương mà không bị đuổi ra ngoài hay không. Dựa vào tính cách của Tư Đồ Thánh Dực, thánh chỉ hoàn toàn không thể ép buộc nổi y, hơn nữa Vân Thư sớm đã mang tiếng xấu. Vì vậy, hầu hết mọi người trong cung đều đã mất một món tiền rất lớn.

Vân Thư định thần lại rồi cất bước về phía người mặc long bào màu vàng nhạt đang ngồi chính giữa điện, sau đó chậm rãi quỳ xuống.

“Dực vương phi của phủ Dực vương, Vân Thư xin bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, chúc Thái Hoàng Thái Hậu phúc thọ an khang.”

Giọng nói trong trẻo của Vân Thư vang lên giữa điện, mạnh mẽ vô cùng. Từ trước đến nay, nàng vốn không phải là một người yếu đuối nên không thể nào giả vờ ngại ngùng, ẻo lả được.

Ngồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu là đương kim Thái Hậu họ Dương. Vì hôm nay Dực vương phi vào cung nên bà ta rất tò mò về nàng.

“Đứng dậy đi, đúng là đứa bé ngoan, ban thưởng.” Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Vân Thư bằng ánh mắt trìu mến. Mặc dù ngoại hình không quá mĩ miều, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là cháu dâu của bà. Chỉ cần có thể đánh bại được đứa cháu sống chết cũng không chịu lấy vợ của bà thì có xấu đẹp thế nào, bà vẫn rất thích.

Thái Hậu mỉm cười đánh giá Vân Thư, nhưng trong ánh mắt bà ta lại lóe lên vẻ suy tính.

Phu nhân của Thừa Tướng là con gái của nhà họ Dương, Vân Thư đã lừa Văn Huy một món tiền lớn như thế, đương nhiên Thái Hậu sẽ mang hận trong lòng.

“Ngoan, nhưng mặt mũi quá bình thường, thua xa Hoàng Hậu.”

Thái Hậu quét mắt qua người Vân Thư, bà ta thản nhiên mở miệng. Những lời nói mà bà ta vừa thốt ra làm mọi người có mặt ở đó đều bật cười giễu cợt.

Ngồi bên cạnh Thái Hậu chính là Hoàng Hậu nương nương, vừa trẻ trung lại xinh đẹp, bộ trang phục thêu hoa màu đỏ lại càng tôn lên nét đẹp của nàng ta. So với nàng ta, Vân Thư mặc một trang phục màu tím nhạt trông rất giản dị.

Nhưng từ trước đến giờ, Vân Thư không hề để ý đến mấy thứ này. Hơn nữa, sở dĩ nàng ăn mặc bình thường cũng là vì biết bản thân không xinh đẹp, nếu như ăn mặc quá diêm dúa thì sẽ rất buồn cười.

Không thể không nói rằng, cách ăn mặc của Vân Thư rất thích hợp. Một chiếc áo dài màu tím nhạt, ống tay áo rộng tôn lên vẻ tự nhiên, tóc cũng dùng dây buộc màu tím nhạt, nhìn đơn giản nhưng lại rung động lòng người.

“Muội muội này, muội như vậy là không được, đến gặp Thái Hoàng Thái Hậu là một việc rất long trọng, sao muội có thể ăn mặc tùy tiện như thế chứ, thế này đúng là quá vô lễ!” Lời nói của Hoàng Hậu nương nương chẳng khác nào đẩy Vân Thư vào tình thế khó xử.

Vô lễ với Thái Hoàng Thái Hậu là tội chết.

Thái Hoàng Thái Hậu cũng có phần không vui, Vân Thư ăn mặc thực sự rất tùy tiện, có vẻ như nàng không tôn trọng bà lắm.

“Tỷ tỷ không biết rồi.” Vân Thư hơi híp mắt, vẻ ngượng ngùng của nàng làm cho mọi người trong điện đều cảm thấy tò mò.

“Bộ trang phục mà ta đang mặc là do chính tay Dực Vương điện hạ thiết kế, ngay cả dây cột tóc trên đầu của Thư nhi cũng do Dực Vương điện hạ thắt cho. Dực Vương nói rằng, Thái Hoàng Thái Hậu thích sự đơn giản nhẹ nhàng, không thích màu đỏ tía. Thế nên Dực Vương điện hạ đã cố ý lựa chọn bộ quần áo này, Dực Vương sợ Thái Hoàng Thái Hậu không vui.”

Lời nói của Vân Thư vừa thể hiện rõ sự yêu chiều của Dực Vương với nàng, lại vừa làm cho Thái Hoàng Thái Hậu hiểu rõ sự quan tâm của Tư Đồ Thánh Dực đối với bà, đúng là rất thông minh.

Quả nhiên, Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong thì vui vẻ ra mặt.

“Dực nhi có lòng quá. Nào, cháu ngoan, lại đây ngồi bên cạnh ta.” Thái Hoàng Thái Hậu vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình rồi bảo nàng tới đó.

Thái Hậu rất tức giận nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình thường, bà ta nhìn Vân Thư rồi mỉm cười: “Thư nhi và Hoàng Hậu tuổi tác xấp xỉ nhau, sau này có thể bầu bạn, còn có cả cháu gái ta là Văn Nguyệt nữa. Các con đều còn trẻ nên quen biết, gặp gỡ nhau cũng tốt.”

Nói xong, bà ta đẩy nhẹ vào cô gái mặc bộ trang phục màu xanh lục nhạt sau lưng mình. Cô gái kia vội vàng đứng dậy: “Thư nhi, chắc cô ít tuổi hơn ta, ta gọi cô là muội muội nhé.”

Văn Nguyệt là con gái của Văn Thừa Tướng, giữa họ dường như còn có sự liên quan lớn.

Cháu gái ruột của Thái Hậu nước Thiên Hoa là cô gái giỏi giang nổi danh cả nước. Có người nói, nếu không phải Thái Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên xuất hiện thì nàng ta mới là người có cơ hội được gả cho Tư Đồ Thánh Dực.

Xem ra là tình địch!

Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vân Thư, nàng ta mỉm cười: “Nghe nói võ công của muội rất giỏi, hình như cách đây không lâu muội đã đánh bại người xếp hạng thứ ba trong trong số những cô gái giỏi nhất là Chu Ngọc. Nhưng mà không biết ở nhà muội có đọc sách gì không?”

“Ta không đọc sách.” Vân Thư nhướn mày, nàng thẳng thắn trả lời.

Mặc dù ở thế giới hiện đại, nàng đã học thuộc cả trăm cuốn sách, không ai dám nói chuyện kiến thức với nàng. Thế nhưng ở thế giới này, nàng thực sự chưa hề đọc một cuốn sách nào.

“Xì xì!” Trong điện bỗng nhiên vang lên một vài giọng nói giễu cợt, ngay sau đó, tất cả mọi người đều ồ lên.

Mặc dù Thiên Hoa coi trọng võ thuật nhưng cũng để ý đến văn hóa, những người không đọc sách sẽ bị mọi người cười chê.

Vân Thư ngồi thẳng dậy, nàng không hề bị ảnh hưởng chút nào vì những lời giễu cợt kia. Không sao cả, nàng là người thẳng thắn, nàng thực sự chưa từng đọc sách nhưng không phải là kiểu người không có kiến thức!

“Con gái không có tài thì có đức, cho dù Thư nhi có đọc sách hay không, chỉ cần Dực Nhi thích là được. Tỷ tỷ, người nói xem có đúng không?” Bên ngoài cung, Thái Phi chầm chậm bước vào, bà mỉm cười với Thái Hậu.

Câu nói này chứa đầy ẩn ý bảo vệ Vân Thư, sắc mặt của Văn Nguyệt bỗng trắng bệch đi.

Sau khi hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Phi bước tới ngồi cạnh Vân Thư, bà cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng rồi nở nụ cười trìu mến: “Một ngày nào đó con sẽ ra trận cùng Dực nhi, giành vinh quang cho đất nước.”

Thái Phi đang an ủi nàng ư?

Vân Thư mỉm cười, nàng thích bà mẹ chồng này rồi đấy!

“Đúng thế, Dực nhi thích là được rồi.” Thái Hoàng Thái Hậu tươi cười, ánh mắt nhìn Vân Thư càng ngày càng trìu mến.

Ngay cả Thái Phi cũng che chở cho cô gái này như vậy, xem ra, trong lòng Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư chiếm một vị trí rất quan trọng.

Cả cung điện rơi vào trẫm tĩnh, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Phi và Vân Thư đang nói chuyện ra, sắc mặt của những người còn lại đều rất khác lạ. Thân phận của Vân Thư hôm nay đã cho họ thấy rõ, cho dù thua cược, cho dù khó chịu thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn buộc lòng phải tiếp nhận nàng. Nàng chính là Dực Vương Phi của phủ Dực Vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.