Lời mà Vân Thư nói ra vô cùng kiêu căng, thế nhưng trên mặt nàng lại tràn ngập ý cười, đối lập như vậy khiến cho người ta không cảm thấy bị mạo phạm.
Cách trang điểm và ăn mặc của nàng vốn đã đầy sức sống, giờ nói thẳng ra như thế chỉ thể hiện rõ tính cách cởi mở của nàng mà thôi.
Nhưng lời này vẫn ngập tràn ý xem thường khiến sắc mặt Văn Nguyệt hết đỏ rồi lại trắng.
"Ta là con gái của Văn Thừa Tướng, Văn Nguyệt." Văn Nguyệt kiềm nén sự tức giận trong ngực, mở miệng nói.
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta phải nể mặt? Còn dám gọi ta là muội muội? Lẽ nào thế lực của phủ Thừa Tướng đã lớn hơn cả hoàng gia?" Vân Thư nghiêng đầu, mang vẻ mặt chân thành hỏi.
Tuổi của nàng vốn không lớn, bây giờ dùng giọng điệu trẻ con càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Nhưng lời nói lại hết sức sắc bén khiến lông mày của vị Hoàng Đế đang ngồi trên cao hơi nhíu lại, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện.
Mặc dù Văn Nguyệt là cháu gái của Thái Hậu, nhưng suy cho cùng nàng ta cũng không có vị phân công chúa, còn Vân Thư lại danh chính ngôn thuận là chính phi của Dực vương, đứng hàng trong hoàng tịch. Nữ nhi của đại thần quả thực không có tư cách diễu võ dương oai trước mặt nàng.
Chuyện này có thể hóa lớn cũng có thể biến nhỏ, nếu như Vân Thư nhất định muốn truy cứu, vậy thì tất nhiên là Văn Nguyệt sẽ mất mặt!
Thái Hậu khẽ cau mày, trong lòng bà ta cảm thấy Vân Thư không hiểu quy củ. Dù nói thế nào thì Văn Nguyệt vẫn là hậu bối của bà ta, vậy mà giờ lại bị làm nhục như thế. Thái Hậu đang chuẩn bị mở miệng, không ngờ Vân Thư lại lên tiếng trước.
"Có điều, hình như ta từng nghe có người nói tài đánh đàn của tiểu thư Văn Nguyệt rất tốt. Không biết tiểu thư có hứng thú biểu diễn cho mọi người một thưởng lãm không." Vẫn là giọng trẻ con kia, âm điệu không hề mang theo cảm giác khiêu khích nào, phảng phất như lúc trước nàng chỉ muốn nhấn mạnh việc Văn Nguyệt không nên gọi mình là muội muội mà thôi.
Lời này vừa thốt ra, Thái Hậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Trong đôi mắt của Thái Hậu lộ ra sự trào phúng, lúc đầu bà ta còn cảm thấy Vân Thư quá đáng, chuẩn bị dạy bảo nàng mấy câu, không ngờ Vân Thư lại nhanh chóng chuyển đề tài, thế là bà ta không còn cơ hội để mở miệng nữa.
Khóe miệng của Tư Đồ Thánh Dực vô thức cong lên, lúc trước Vân Thư cũng dùng dáng vẻ ngây thơ như thế khiến cho phủ Thừa Tướng mất hết mặt mũi.
Văn Nguyệt đồng ý ngay: "Được. Chẳng bằng chúng ta tỉ thí đi."
Mục đích của nàng ta là biểu diễn tài đánh đàn trước mặt mọi người, có thể nói nàng ta vốn đã chờ câu Vân Thư từ lâu.
Vân Thư không tiếp lời, nàng chỉ cúi đầu tập trung ăn những thứ mà Tư Đồ Thánh Dực gắp cho mình, cười đến híp mắt lại.
Văn Nguyệt không chú ý đến Vân Thư nữa, cố nén sự kích động trong lòng, xoay người ôm lấy đàn từ trong tay tỳ nữ, chầm chậm bước đến giữa đại điện, uyển chuyển hành lễ với Hoàng Đế, nói: "Thần nữ Văn Nguyệt, nguyện gảy đàn trợ hứng cho chư vị."
Hoàng Đế vung tay lên: "Chuẩn."
Thái giám lập tức hỗ trợ đặt ghế vào trong đại sảnh, Văn Nguyệt ngồi ngay chính giữa đại điện, tiếng đàn rất hoa lệ, kỹ xảo cao siêu, vừa nghe đã biết là người trong nghề ra tay.
Tiếng đàn đi theo bước chân của vũ nữ, mỗi một nhịp đều rơi vào bước chân của vũ nữ.
Kỹ thuật đánh đàn vô cùng cao siêu.
Nếu là bình thường thì sẽ do vũ nữ phối hợp với tiếng đàn, còn giờ phút này Văn Nguyệt không hề được tập luyện trước nhưng nàng ta lại có thể dùng tiếng đàn phối hợp với động tác và bước chân của vũ nữ, quả thực đã tốn không ít công sức.
Trong đại điện có không ít người hiểu âm nhạc liên tục lên tiếng tán thưởng, ánh mắt thỉnh thoạt lại quét về phía Vân Thư đang dùng bữa.
Ai cũng biết hành động này của Văn Nguyệt chính là muốn khiêu chiến Dực vương phi.
Dù sao lúc trước hầu như ai cũng đều đoán rằng Văn Nguyệt là người có hy vọng trở thành Dực vương phi nhất!
Mà gần đây Vân Thư lại khá nổi tiếng trong kinh thành, hành động khiến phủ Thừa Tướng gần như phá sản của nàng lần trước, mãi đến tận bây giờ vẫn còn là đề tài nóng hổi mà mọi người trong kinh thành thảo luận!
Hai cô gái tranh chấp, bọn họ đều ngồi chờ xem trò vui.
Tuy cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng Vân Thư không ngẩng đầu lên, nàng vẫn thản nhiên ăn những thứ trước mặt mình, chẳng có phản ứng gì quá lớn.
Âm nhạc, âm thanh làm cho người ta vui vẻ, dễ nghe êm tai, biểu đạt được tình cảm mới là tác phẩm bậc thầy. Còn tiếng đàn của Văn Nguyệt rất hoa lệ, kỹ xảo rất tốt, thế nhưng lại thiếu mất phần tình cảm đó, ngược lại thấp hơn một bậc.
Tuy rằng nàng không am hiểu đàn ca, thế nhưng vẫn có khả năng thưởng thức cơ bản. Ở trong mắt Vân Thư, kỹ năng đánh đàn của Văn Nguyệt chỉ mới ở mức nhập môn mà thôi.
Ở hiện đại, nàng đã sớm được nghe vô số bậc thầy diễn tấu, Văn Nguyệt này là cái thá gì chứ!
Điệu múa chậm rãi kết thúc, Văn Nguyệt giữa đại sảnh cũng từ từ thu lại tiếng đàn, những nốt nhạc hoa lệ cuối cùng được tung ra báo hiệu màn biểu diễn đã khép lại.
Mọi người dồn dập ủng hộ!
Trong kinh thành này rất khó nghe được những âm thanh nhẹ nhàng như thế của tiểu thư khuê các.
Văn Nguyệt hơi hất cằm, vẻ mặt đắc ý.
Nàng ta xoay người đối diện với Vân Thư từ xa, bởi vì kích động mà giọng nói trở nên hơi chói tai và khó nghe: "Đến lượt ngươi!"
"Hả?" Vân Thư nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô gái đang đứng giữa đại sảnh, mắt phượng cong cong.
"Nhìn cái gì vậy, không dám thì cứ nói thẳng." Văn Nguyệt hơi hất cằm, vẻ mặt kiêu căng.
Để được như hôm nay, nàng ta đã phải chuẩn bị hết một tháng mới luyện thuần thục được bài từ khúc này. Nàng ta không tin người vô học, chỉ có hư danh như Vân Thư mà có thể vượt qua mình.
Văn Nguyệt hất cằm, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
"Đúng đấy! Nên đến Dực vương phi rồi!" Xung quanh có rất nhiều người không có ý tốt cũng cất giọng hùa theo.
Bọn họ không ngại xem náo nhiệt đâu.
"Xì!" Vân Thư bỗng nhiên bật cười, giọng điệu của nàng vô cùng bình thản: "Bổn vương phi có dám hay không há đến lượt ngươi phán xét? Huống hồ còn là việc phối nhạc cho vũ nữ, ngươi nghĩ phủ Dực vương không có ai nên mới dám nhục nhã như vậy sao?"
Nàng thản nhiên hỏi ngược lại, gán thẳng cho Văn Nguyệt cái danh nhục nhã phủ Dực vương, quả thực là xuống tay không chút lưu tình!
"Ngươi! Ngươi cãi chày cãi cối! Lúc nãy ngươi đã nói muốn tỷ thí tài đánh đàn với ta, lẽ nào người của phủ Dực vương là có thể lật lọng hay sao?" Văn Nguyệt giận dữ, nàng ta không tự chủ mà cất cao giọng lên mấy tông.
"Bổn vương phi chỉ thuận miệng hỏi thôi, đâu có đồng ý tỷ thí với ngươi chứ? Bổn vương phi không phải là người không biết chừng mực như thế, thân là người thuộc hoàng gia, thân phận tôn quý, sao có thể tùy ý phối nhạc cho một người không liên quan chứ."
Mấy câu nói của nàng rất có lý, cũng bịt kín miệng của rất nhiều người đang muốn chen vào.
Tuy như vậy cũng có chút chơi xấu, thế nhưng quả thực Vân Thư chưa hề đồng ý tỷ thí với nàng ta. Huống hồ, lúc trước Vân Thư đã từng biểu diễn với đại sư âm nhạc thế giới, Văn Nguyệt xứng sao?
Văn Nguyệt tức đến mức muốn ói máu.
Lời nói này của Vân Thư là đang ám chỉ nàng ta không biết liêm sỉ? Vân Thư chỉ là một tiện nhân tự đạp cửa kiệu, mạnh mẽ gả vào phủ Dực vương thôi, dựa vào cái gì mà dám nói nàng ta không biết liêm sỉ chứ!
Văn Nguyệt rất tức giận, thế nhưng nàng ta lại không làm gì được Vân Thư, chỉ có thể ôm sự bực tức rời khỏi bữa tiệc. Văn Nguyệt chẳng hề nhận ra, sắc mặt của người đàn ông cao quý kia đã biến thành màu đen.
Phủ Thừa Tướng đã khiến Hoàng Đế sinh lòng nghi kỵ!
Khóe miệng của Vân Thư hơi cong lên, tâm trạng rất tốt. Dám đố kị người đàn ông của nàng, cũng không nhìn xem mình có đủ tư cách hay không!
Tuy rằng phong tục của nước Thiên Hoa vô cùng cởi mở, thế nhưng nhạc sĩ vẫn là loại người có địa vị hạ đẳng, xưa nay tiểu thư khuê các vẫn luôn khinh thường đệm nhạc cho vũ nữ múa.
Tiểu thư khuê các của nước Thiên Hoa chỉ có thể hiến đàn cho một người nghe, đó chính là trượng phu tương lai.
Cả đời không nhảy múa.
Việc Văn Nguyệt rời khỏi yến hội cũng không ảnh hưởng đến bữa tiệc, bên trong đại sảnh, buổi gia yến vẫn được tiến hành.
Người chướng mắt đã biến mất, bữa cơm này, Vân Thư ăn rất thoải mái.