"Cha! Ả ta là hung thủ sát hại ca ca, cha khách sáo như thế với ả ta làm gì! Con thấy ả Vân Thư này là kẻ lòng dạ độc ác, thứ hèn hạ ra vẻ hiểu biết!"
"Lần sau còn vô lễ với ta, ta sẽ không khách sáo đâu!"
Vân Thư lạnh lùng, chỉ cần đắc tội với nàng thì một người nàng cũng không bỏ qua.
Lần này, là cảnh cáo!
Sắc mặt Tiêu Nguyên Soái trầm xuống, nhưng làm quan nhiều năm như vậy, ông biết mình không thể làm gì Vân Thư ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Ông nén giọng nói: "Mời Dực Vương phi bây giờ tới phủ Nguyên Soái một chuyến."
Vân Thư thản nhiên nhìn Tiêu Nguyên Soái. Lúc này cơ thể ông ta căng cứng, sắc mặt khó coi. Xem ra, chỉ cần mình nói một chữ "không", phỏng chừng ông ta sẽ lập tức trở mặt, cưỡng chế kéo mình đi.
"Chỉ sợ khuyển tử không có thời gian chờ vương phi thay quần áo. Nếu Dực Vương phi không đồng ý, vậy tại hạ chỉ đành đắc tội." Tiêu Nguyên Soái lạnh lùng từ chối yêu cầu của Vân Thư.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Vân Thư đứng thẳng lưng vô cùng ngạo nghễ, áo khoác biếc xanh trên người tung bay theo gió, phóng khoáng tuấn tú.
"Tiêu Nguyên Soái, ông xác định muốn ra tay sao? Đừng giẫm đạp lên đường lui của phủ Thừa Tướng." Vân Thư nở nụ cười ấm áp, tựa như chẳng có chút nguy hiểm nào.
Chỉ là lời nói ra không vô hại giống như thế, một câu của nàng đã làm cho Tiêu Nguyên Soái thay đổi sắc mặt.
Nhưng ông thì không thể! Ông là đại thần trong triều, Vân Thư là Vương phi, là người của Hoàng gia. Một khi ông động thủ, chắc chắn những kẻ chực chờ làm suy yếu binh quyền của ông sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vân Thư vô cùng bình thản, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nguyên Soái, khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Tiêu Nguyên Soái, ta kính trọng ông là người công lao hiển hách gây dựng nên gấm vóc non sông Thiên Hoa. Độc trong người Tiêu công tử ta xác định trăm phần trăm đã giải rồi. Về phần vì sao lại hôn mê bất tỉnh, ta phải gặp người rồi mới biết. Thế nên ông không phải sợ ta thừa dịp bỏ trốn!”
Trên người Vân Thư đầy mùi phấn son thanh lâu, giờ không cho nàng thay quần áo thì nàng sẽ không đi đâu hết. Huống hồ, nếu Tiêu Nguyên Soái còn có thời gian ngầm đồng ý cho Tiêu Yến Ngọc dạy dỗ mình, vậy cho thấy tình huống cũng không quá khẩn cấp.
Chút liên hệ thiệt hơn ấy, Vân Thư suy xét rất rõ ràng.
Nàng cứ hiên ngang đứng đó, lẳng lặng nhìn Tiêu Nguyên Soái, chờ một trả lời từ ông. Tiêu Nguyên Soái còn không vội thì nàng vội làm gì.
Tiêu Nguyên Soái lạnh lùng nhìn Vân Thư, dung mạo bình thường nhưng can đảm hơn người. Thân khoác y phục khác phái vô cùng tự nhiên, cử chỉ phóng khoáng, có khí phách khác biệt. Nếu người này mà là đàn ông....
Tiêu Nguyên Soái phát hiện ra, không ngờ bản thân lại có phần thưởng thức cùng một chút nuối tiếc dành cho Vân Thư.
"Được, ta cho người thời gian một giờ." Tiêu Nguyên Soái lên tiếng, sau đó đứng sang bên cạnh phủ Dực Vương, xem ra muốn đóng cọc chờ ở đây.
Nghe được Tiêu Nguyên Soái đồng ý, Tiêu Yến Ngọc lập tức lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng ta đang bừng bừng tức giận muốn lên tiếng lại bị Tiêu Nguyên Soái trừng mắt cảnh cáo.
Chu Ngọc! Vân Thư nhíu mày, từ khi nào mà ả ta lại thân quen với nàng như thế?
Huống hồ, mỗi khi ả ta xuất hiện đều chẳng có chuyện gì tốt lành.
Quả nhiên, Chu Ngọc vội vàng chạy ra từ trong phủ, kéo lấy tay Vân Thư, quan tâm hỏi han: "Chị dâu, mẫu phi đang thanh tu cầu phúc ở chùa miếu ngoài thành, tạm thời chưa về. Ca ca cũng không biết đi đâu rồi. Muộn thế này, tỷ còn muốn đi đâu chứ?"
Nàng ta lo lắng chạy tới như vậy, chỉ để nói cho Tiêu Nguyên Soái biết, hiện giờ phủ Dực Vương không có ai ra mặt cho Vân Thư đâu.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu Nguyên Soái thay đổi rồi. Tức khắc trong lòng Chu Ngọc vui mừng tới nở hoa.
Vân Thư ung dung đẩy tay Chu Ngọc ra, chậm rãi nói: "Làm nữ chủ gia đình, ta nghĩ mình vẫn có tư cách ra khỏi cửa chứ. Huống hồ, lẽ nào phủ Nguyên Soái không an toàn sao, cần gì phải lo lắng đến thế?"
Nàng hỏi vặn lại đầy thản nhiên.
Vẻ lo lắng trên mặt Chu Ngọc chợt cứng ngắc, ả ta ấp a ấp úng nói: "Tỷ biết muội không có ý này mà. Nhưng chị dâu à, tỷ biết chữa bệnh từ khi nào thế, sao muội không biết? Đừng để tới lúc đó làm lỡ bệnh tình của Tiêu công tử, làm người nên lưu lại đường lui."
Trên mặt Chu Ngọc tràn đầy lo lắng nhưng trong lòng lại nhìn Vân Thư âm thầm trào phúng.
Ả ta đâu có thật lòng lo lắng cho Vân Thư, ả chỉ muốn nói cho Tiêu Nguyên Soái biết, Vân Thư ở trước mặt vốn là đồ ăn hại đâu có biết chút y thuật nào. Hơn nữa, phủ Dực Vương sẽ không có ai cho Vân Thư chỗ dựa, phủ Nguyên Soái muốn làm gì Vân Thư đều được!
Tuy nhiên, sắc mặt Tiêu Nguyên Soái chỉ hơi thay đổi một chút, không hề có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ như trong dự liệu, điều này khiến Chu Ngọc hơi bất an.
Vân Thư lại khẽ cười lạnh. Nàng chưa từng nói mình tới phủ Nguyên Soái làm gì, nhưng Chu Ngọc lại rõ như lòng bàn tay. Xem ra sự an phận của Chu Ngọc chỉ là làm bộ làm tịch thôi, chắc nàng phải lựa thời gian thay một lượt hạ nhân trong phủ Dực Vương này mới được.
Chu Ngọc còn chưa biết mình đã bị Vân Thư nghi ngờ nên vẫn trưng vẻ mặt vẫn lo lắng nhìn ba người trước mắt.
"Có đi hay không đây, rầy rà rách việc!" Tiêu Yến Ngọc không quen nhìn kiểu ra vẻ ta đây của Chu Ngọc. Tuy nghe hiểu ý ngoài lời nói của ả, nhưng Tiêu Yến Ngọc vẫn coi thường Chu Ngọc như trước.
Ngay cả người nhà còn bán đứng, không chừng ngày nào đó cũng bán đứng mình. Một kẻ như thế, Tiêu Yến Ngọc khinh thường!
Chu Ngọc không ngờ Tiêu Yến Ngọc lại chẳng khách sáo như vậy, lập tức trên mặt luân phiên hết trắng lại đỏ, giận tới không nói ra lời.
Đợi đến lúc Vân Thư tới phủ Nguyên Soái, sắc trời đã tối đen, nhưng trong phủ Nguyên Soái lại tấp nập người đến kẻ đi, không có chút yên tĩnh của ban đêm.