Cách đó không xa, trên mái nhà lầu cao gần đó, phu quân đúng nghĩa của Vân Thư đang lạnh lùng đứng, mặc một bộ áo bào màu tím nhạt, tóc đen, thần bí, uy nghiêm, cả người tỏa ra khí phách cuồng vọng và cao quý. Trên dung mạo sắc sảo như đao gọt là đôi mắt đỏ đậm như mang theo sắc thái hủy diệt, khiến cho người ta lóa mắt say mê.
Ngũ quan của người đàn ông này cũng không phải rất xuất sắc, nhưng khi kết hợp trên khuôn mặt lại có thêm rực rỡ của nhật nguyệt, sắc bén của núi cao. Đứng trên đỉnh của lầu các, sau lưng người người đàn ông này phảng phất như có ánh sáng lấp lánh, chói mắt kinh người.
Lãnh khốc và tà mị, vốn không phải là những từ có thể dùng chung, nhưng người trước mắt lại kết hợp chúng vô cùng tinh tế. Yêu dã và sát phạt, âm nhu và ngạo mạn, toàn bộ khí tức đều vô cùng hòa hợp, tuấn tú tựa như thần tiên.
“Vương, đã điều tra rõ, người trong kiệu thật sự là Đại tiểu thư nhà họ Vân.” Tùy tùng mặc áo đen cung kính bẩm báo.
Người đàn ông lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lại nhín thẳng vào người phụ nữ mặc váy cưới đỏ tươi đang đứng ngạo nghễ trước cửa phủ Dực Vương. Tuy đang đội khăn trùm đầu, không thấy rõ mặt nhưng khí chất toát ra khiến người ta không muốn rời mắt.
Trước cửa phủ Dực Vương, Vân Thư mặc váy cưới màu đỏ tươi đang đứng ngạo nghễ, thân thể thẳng tắp, có loại khí phách khó có thể miêu tả.
“Vân Thư ta là do Thái Hậu chỉ hôn, Hoàng thượng ban lệnh gả vào phủ Dực Vương vào giờ lành, đá cửa kiệu vốn lá trách nhiệm của Dực Vương điện hạ. Hôm nay, Dực Vương điện hạ lại bị việc quốc gia quấn thân, bổn Vương phi tất nhiên phải trợ giúp một chút, từng câu từng lời của chư vị là đang vu oan Dực Vương điện hạ kháng chỉ sao?”
Nhấn mạnh từng chữ một, trong giọng nói của Vân Thư không hề cố ý giả vờ uy nghiêm chút nào, nhưng lời này tuy nghe có vẻ ôn hòa, thật ra lại sắc bén tới tận cùng.
Mọi người trong chớp mắtim bặt, mấy người lên tiếng trước đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vu tội hoàng tộc kháng chỉ là tội lớn liên lụy cửu tộc. Bọn họ không gánh vác nổi tội lỗi như vậy.
Thừa dịp chung quanh đã yên lặng, dáng người gầy yếu, tao nhã kia đột nhiên nghiêng đầu nhìn người dẫn đầu đội hỉ nhạc, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy,thản nhiên nói: “Đây chính là cách làm việc của đội hỉ nhạc nổi tiếng nhất Tây Giao sao? Hay là các ngươi cũng muốn kháng chỉ?”
Nàng vừa dứt lời, đội trưởng đội nhạc lễ toát ra mồ hôi lạnh trên trán, hai hàng nhạc lễ lập tức xếp thành đội hình, vui tươi hớn hở thổi.
Không khí muốncó bao nhiêu vui sướng thì có bấy nhiêu vui sướng.
Tỳ nữ bẩm báo tin tức trước cửa cho Thái Phi, trong mắt bà lóe lên vài phần tán thưởng, bà rất tán thưởng phần dũng khí này.
Phất tay, Thái Phi hờ hững nói: “Thôi, đây là số mệnh, tránh không khỏi. Truyền lệnh của ta, Dực Vương có việc chưa về, trực tiếp đưa tân nương vào phòng tân hôn.”
Kiệu hoa vui mừng phấn khởi được nâng vào điện chính trong Ly của phủ Dực Vương. Ly viện này chính là không gian riêng tư của Tư Đồ Thánh Dực, nếu không được cho phép, mọi người trong phủ Dực Vương đều không thể tiến vào.
Bên cạnh Thái Phi, Chu Ngọc nhíu mày bảo: “Mẫu phi, dễ dàng thả người phụ nữ này vào như vậy sao?” Trong giọng nói mang theo tia không cam lòng rất rõ ràng.
Thái Phi ngước mắt nhìn cô nương bên cạnh, trong ánh mắt có vài phần quở trách: “Ngọc nhi, chuyện này không cần cố chấp như thế. Ca ca con có suy tính của mình. Còn Vân Thư, nàng đã gả vào thì chính là trưởng tẩu của con, bình thường không được mất lễ nghi.”
Ngầm cảnh cáo ả ta, thế gia vọng tộc, thứ tuyệt đối không được để mất chính là lễ nghi.
Chu Ngọc tiến lên nửa bước, chậm rãi cúi đầu, đáp lời: “Nữ nhi đã rõ.”
Trong nháy mắt, dưới dáng vẻ phục tùng, không ai nhìn thấy ánh mắt thù hận của Chu Ngọc.
Thái Phi mệt mỏi phất tay, nói: “Con lui ra đi, sau này đừng để mất chừng mực lần nữa.”
Chu Ngọc ngoan ngoãn lui ra ngoài, khi đi tới cửa Ly viện, ả ta dừng chân, hai tay nắm chặt trong ống tay áo.
Ly viện này chính là nơi tôn quý vinh hoa nhất phủ Dực Vương, ả ta ngưỡng mộ từ lâu mà không thể làm gì, còn Vân Thư lại có thể quang minh chính đại đi vào bằng thân phận Chính phi, sao ả ta có thể không hận cho được! Ả ta cắn chặt răng.
Vân Thư tất nhiên không biết ý nghĩ của Chu Ngọc. Lúc này, nàng tùy tiện xốc khăn trùm đầu, đánh giá chung quanh căn phòng.
Thay vì nói là phòng ngủ, không bằng nói đây là tẩm cung, phía trước là lối đi nhỏ tĩnh mịch, rộng rãi, cột nhà hình tròn to lớn hùng vĩ nối dài tới cửa chính. Bàn ghế, giường đều dùng vật liệu tốt nhất chế tác thành, thậm chí trong không khí còn phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt.
Cung điện này không hề thua kém biệt thự xa hoa ở hiện đại của nàng chút nào.
Đón dâu và sỉ nhục trước đó, khiến nàng xác định tối nay, tân lang sẽ không xuất hiện, còn sau này nên đi con đường nào, nàng còn cần phải trù tính một phen.
Sắc trời tối dần, tiếng người ầm ĩ chung quanh dần dần biến mất.
“Đinh!”
Một âm thanh cảnh báo thanh thúy vang vang lên trong đầu Vân Thư, không hề có chút điềm báo trước nào.
Trong nháy mắt, hai mắt vốn dĩ đang hơi nhắm bỗng chốc mở ra, con ngươi đen nhánh mang theo sức mạnh hút hồn người khác, vài giây sau, trong con ngươi đen vốn sắc bén lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
Không ngờ lần này xuyên qua còn có thể mang thứ đồ tốt này đến cùng.
Kiếp trước, để giữ chân nàng, quốc gia đã đầu tư một số tiền lớn nghiên cứu không gian độc dược thông minh, cũng cài hệ thống không gian vào hệ thần kinh trong não nàng, hoàn toàn được điều khiển bởi ý thức của nàng. Về phần nhiều tác dụng cụ thể khác của không gian cũng còn cần nàng từ từ nghiên cứu.
Âm thanh giống như tiếng gõ vào kim loại này là hệ thống đang nhắc nhở nàng cảnh giác, chung quanh có chất độc.
Ngón tay thon dài của Vân Thư chậm rãi vuốt ve dấu vết lồi lõm trên mặt, mắt phượng khép lại.
Nàng đã hóa giải độc Hạc Đỉnh Hồng, âm thanh của hệ thống giải độc lần này đã khẳng định chắc chắn suy đoán của nàng trước đó, vết thương xấu xí trên mặt vốn là do độc tố tích tụ.
Con ngươi đen nhánh hiện lên tia lạnh lẽo, Vân Thư hơi nhướng mày, trong con ngươi đen nhánh hiện lên tia lạnh lẽo. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, vết thương kia chưa từng biến mất, xem ra độc này là có người cố tình hạ.
Nhà họ Vân? Món nợ này, Vân Thư nàng sẽ nhớ kỹ thay nguyên chủ.
Vân Thư nhắm mắt, tư tưởng dần chìm vào trong không gian.
Trong không gian có đủ loại ống dẫn đang chạy, ngay ngắn trật tự, đâu vào đấy. Hệ thống có chức năng phân tích tỉ mỉ chính xác là nhờ mấy đường ống đang vận hành này.
Trong không gian có núi có nước có dược liệu, tự hình thành một hệ thống sinh thái. Phóng tầm mắt nhìn, dược liệu tràn đầy núi trong không gian, muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có rất nhiều dược liệu cực kỳ quý hiếm, nhưng những dược liệu này dường như có thêm một tấm ngăn cách, không thể tới gần.
Hoặc có thể nói là hiện tại, nàng không thể tới gần.
Trước mắt, chỗ Vân Thư có thể chạm vào chỉ có hai nơi nhỏ bé trong không gian, một nơi là chỗ để những dụng cụ phẫu thuật hiện đại thường dùng, một chỗ khác là không gian để đặt những dược liệu cấp thấp phổ biến.
Bình ổn tâm trạng mừng như điên của mình, Vân Thư lấy vài cây kim bạc rồi rời khỏi hệ thống. Khi còn sống trong trại huấn luyện, cuộc huấn luyện cuối cùng của nàng chính là tự mình sống sót trong rừng rậm Amazon,y thuật của nàng đương nhiên không thể xem thường.
Cầm kim bạc trong tay, động tác lưu loát sinh động, thậm chí không cần nhìn, chỉ cần dùng khứu giác để ngửi, Vân Thư lập tức có thể phân biệt từng loại độc dược. Cùng với chuyển động của ngón tay, máu đen ngòm chậm rãi chảy ra theo kim bạc.
Cần Tây khổng lồ! Trong đôi mắt đen kịt của Vân Thư hiện lên một tia sâu xa, đây là một loại cây độc sinh trưởng ở châu Âu, ở hiện đại cũng không dễ dàng bắt gặp, thế này tất nhiên là do có người cố tình bày ra.