Vân Thư nhìn quanh bốn phía, sau đó đôi mắt phượng của nàng nheo lại, trong con ngươi tràn đầy tự tin: "Nếu ta muốn hạ độc, đầu tiên phải bí mật, đồ ăn không thể động tới, như vậy ta phải lựa chọn ra tay với thứ đồ có thể một tháng mới phải thay một lần, đồng thời là thứ đồ Tiêu bách cần dùng mỗi ngày. Độc tính vừa hay có thể duy trì hơn một tháng, giảm bớt số lần thay đổi thì có thể phòng ngừa việc bị phát giác."
Vừa nói xong, Vân Thư cảm thấy mạch suy nghĩ của mình dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cảm kích nhìn Mạc Phàm, sau đó bước nhanh về phía Tiêu Nguyên Soái.
"Có lẽ hướng đi của chúng ta sai rồi." Không đợi Tiêu Nguyên Soái lên tiếng, Vân Thư đã thẳng thắn nói ra.
"Ồ?" Tiêu Nguyên Soái chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Thư, trong ánh mắt ông lóe lên một tia tán tưởng rồi biến mất, cùng với sự chờ mong mà chính ông cũng không phát hiện ra. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Tiêu Nguyên Soái lại thật sự gửi gắm hy vọng lên người này, một người con gái nhỏ tuổi nhưng cử chỉ không tầm thường.
"Vân Thư, ngươi lăn ra đây cho ta!" Quận Chúa Vinh Thành còn chưa lộ mặt đã nghe thấy giọng nói điêu ngoa ương ngạnh, kiêu ngạo hung hãn của nàng ta truyền tới từ phía xa vọng đến.
Nàng ta đã nói chuyện này cho Quận Chúa Vinh Thành, thật muốn chống mắt lên xem Vân Thư sẽ xử lý thế nào!
Vân Thư khẽ nhíu mày, lờ tiệt ả Tiêu Yến Ngọc ngu xuẩn này rồi cùng Tiêu Nguyên Soái ra ngoài.
Trong viện, Quận chúa Vinh Thành mặc áo khoác thuê mẫu đơn màu vàng nhạt bằng tơ vàng, trên đầu nàng ta cài trâm phượng hoàng kim mà Thái Hậu ban thưởng, miệng nhỏ hơi nhếch lên trông vô cùng kiêu căng.
"Vân Thư, ngươi làm thương ca ca Tiêu Bách của ta, hôm nay ta nhất định khiến ngươi phải trả giá đắt." Nói xong, Quận Chúa Vinh Thành vẫy tay. Trong chớp mắt, một đội Đái Đao Thị Vệ áo đen ùa vào vây kín khoảnh sân.
Mạc Phàm có chút lo lắng nhìn Vân Thư, trong lòng thầm nghĩ: Không ổn rồi.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng ương ngạnh. Trước đây chỉ vì một va chạm nhỏ lúc đi dạo mà nàng ta thiêu chụi cả phiên chợ khiến kinh thành oán thán ngút trời. Bởi vì được Thái Hậu che chở bảo vệ, cho nên Quận Chúa Vinh Thành chẳng bị trách phạt dù đã gây ra chuyện kinh thiên động địa.
Vân Thư vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi đi sau lưng Tiêu Nguyên Soái, mặt không chút đổi sắc.
Hôm nay nàng ở trong phủ Nguyên Soái, nếu xảy ra chuyện thì phủ Nguyên Soái không thoát khỏi trách nhiệm. Huống hồ, nàng còn đang suy nghĩ đến việc có nên cứu tên Tiêu Bách này hay không.
Nếu phủ Nguyên Soái muốn bỏ đá xuống giếng, nàng không ngại bỏ đi cho rảnh nợ.
Vân Thư quả thật rất coi trọng sinh mệnh, nhưng nàng không phải thánh mẫu, chẳng làm nổi cái việc dù tổn thương bản thân cũng phải cứu một người không quen biết như thế.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Bách có nổi tiếng đến đâu, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Tiêu Yến Ngọc bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy trận thế trong sân đã sướng rơn cả người khi người khác gặp họa.
Tiêu Nguyên Soái trông thấy vậy, trong lòng hiểu rõ chính nàng ta đã tiết lộ chuyện Tiêu Bách bị thương cho Quận Chúa Vinh Thành biết. Ông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến Ngọc.
Quận Chúa Vinh Thành nổi tiếng tùy hứng, đây cũng là nguyên nhân ông nhất quyết không đồng ý cho Tiêu Bách lấy nàng ta. Mà con nhỏ Yến Ngọc này lại suốt này quấn lấy Vinh Thành!
"Vi thần tham kiến Quận Chúa, không biết Quận Chúa giá lâm nên không đón tiếp từ xa, xin quận chúa thứ tội." Tiêu Nguyên Soái đi tới, trầm giọng hành lễ, thuận đường lặng lẽ ngăn lại Vân Thư ra phía sau.
"Tiêu bá bá, người không cần lo lắng cho ta. Tiêu Bách ca ca xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà người lại không nói cho ta một tiếng." Quận Chúa Vinh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng không vui, "Hôm nay ta đã tới đây rồi, nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiêu Bách ca ca!"
Lời nói của Quận Chúa Vinh Thành vô cùng kiên định. Nàng ta cho rằng Tiêu Nguyên Soái sợ địa vị của Vân Thư cho nên không dám làm gì ả.