Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 45: Thuốc giải



Vân Thư cười dửng dưng, đôi môi anh đào khép mở, mắt liếc nhìn quận chúa Vinh Thành với vẻ khinh thường, cũng chẳng hề che giấu ý châm biếm trên gương mặt: "Người ta hay nói tóc dài kiến thức ngắn, quả nhiên nói không sai."

Giọng điệu giễu cợt của nàng làm cho quận chúa Vinh thành nổi trận lôi đình, ả ta đang định há miệng cãi lại thì sắc mặt bỗng sa sầm khi nhìn thấy động tác của Tiêu Nguyên Soái.

Chỉ thấy Tiêu Nguyên Soái bước nhanh đến trước mặt thái hậu, quỳ thẳng xuống, trầm giọng nói: "Thái hậu nương nương, vi thần có thể chứng minh sự trong sạch của Dực vương phi. Xin thái hậu nương nương cho khuyển tử một cơ hội, cũng cho Dực vương phi một cơ hội chứng minh bản thân."

Tiêu Yến Ngọc lập tức kinh hãi trợn tròn đôi mắt, kêu lên: "Cha! Cha thực sự tin ả đàn bà dốt nát bất tài này có cách sao?"

Tiêu Nguyên Soái đã thất vọng cực độ với Tiêu Yến Ngọc nên chẳng hề phản ứng lại.

Ông quay đầu bái lạy thái hậu: "Xin thái hậu nương nương nể mặt lão phu."

Tuyết Vực Huyết Tán! Trừ Vân Thư ra, thiên hạ này còn chưa ai dám ngông cuồng nói rằng mình có thể phá giải.

Làm một người cha, vào lúc này, cho dù chỉ là một chút hi vọng, Tiêu Nguyên Soái cũng muốn nắm chặt lấy!

Tiêu Nguyên Soái ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy trông mong cùng với nỗi tự ti bất lực. Ông có vô số quân công, đây là lần đầu tiên trong đời van xin một người đàn bà nể mặt mình.

Thái hậu lạnh lùng nhìn mọi người, trong ánh mắt lộ ra chút toan tính. Bà ta thong dong nói: "Một mình Dực vương phi nói không tin được, thế nhưng suy xét đến Tiêu Nguyên Soái ngài đã lập được công lao hiển hách cho nước Thiên Hoa. Như vậy đi, ai gia nể mặt mặt ngài, trước tiên để cho Thư nhi nói ra phương thuốc giải, nếu như Tiêu Bách được giải độc xong rồi, ai gia đương nhiên sẽ thả Dực vương phi ra, còn trả lại trong sạch cho nó. Thế nào?"

Lời này của thái hậu đã rất nể tình Tiêu Nguyên Soái, nhưng nụ cười của Vân Thư càng lạnh lùng hơn. Có lẽ, nếu hôm nay nàng nói ra phương thuốc giải độc xong thì một giây tiếp theo, thái hậu sẽ hạ độc giết chết Tiêu Bách, sau đó định tội nàng.

Vân Thư biểu cảm lạnh lùng, kiếp trước, khi còn làm gián điệp nằm vùng ở giới cấp cao quốc gia, nàng đã chứng kiến quá nhiều mưu kế như vậy rồi.

Thấy Vân Thư không lên tiếng, vẻ mặt của quận chúa Vinh Thành hiện ra chút nhạo báng. Nàng ta nói: "Mới thử một chút là lòi đuôi rồi sao? Còn dõng dạc nói mình có thể cứu chữa. Thái hậu nương nương, không cần phải nhiều lời với ả nữa rồi."

"Nếu ta nói ra phương thuốc, ta còn có thể sống trở ra hay sao?" Vân Thư cười lạnh lùng, con ngươi đen sẫm nhìn chằm chằm vào thái hậu, khóe miệng hơi nhếch lên, thể hiện ra vẻ chế nhạo không sao tả được.

Thái hậu đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu như ngươi có thể cứu sống Tiêu Bách thì ai gia tất nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi."

Nếu như ngươi có thể cứu sống mà thôi!

Vân Thư cười lạnh một tiếng rồi dời mắt, quay đầu đi đến bên giường Tiêu Bách. Lúc nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt Vân Thư hơi lóe lên.

Vẻ mặt của người nằm trên giường vẫn tái nhợt như trước, sắc môi bầm đen đã tan bớt không ít.

Vị thiếu tướng quân vốn lập công vì nước lúc này lại nằm trên giường, không còn chút sức sống như một bệnh nhân.

Vân Thư xoay người, tròng mắt đen sẫm nhìn về phía Tiêu Nguyên Soái, nghiêm túc nói: "Thiên hạ này chỉ mình ta có thể điều chế thuốc giải, nhưng ta vẫn còn thiếu ba vị thuốc là Thiên Sơn Lan Chi, Tuyết Liên cùng với Kim Tuyền Thủy. Về phần cách bào chế, đợi dược liệu đến rồi hẵng nói, dựa theo quy củ của giới y học, ta cũng khó mà công khai. Nhắc nhở một chút, thuốc này không thể sắc uống, nếu không sẽ phản tác dụng."

Không công khai phương thuốc quả thực là quy củ của giới y học.

Còn về câu nói sau cùng, đây là Vân Thư cố ý nói cho Tiêu Nguyên Soái để phòng ngừa trước. Cứ như vậy, một khi mình gặp chuyện không may trong tay thái hậu, Tiêu Nguyên Soái tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Ở phía sau, Thái hậu sa sầm mặt mày, với thủ đoạn này của Vân Thư, bà ta chẳng còn cách nào ra tay với nàng nữa. Bà ta vốn định thừa dịp Dực vương không ở đây sẽ nắm lấy sơ hở này mà chèn ép khí thế của Vân Thư một chút, nhưng ả này dường như hết sức khó giải quyết.

Sau khi nói xong, Vân Thư tiêu sái đi về phía thị vệ, thong dong mở miệng: "Dẫn đường đi."

Mọi người lại sững sờ.

Bọn họ còn tưởng rằng Vân Thư chắc chắn sẽ liều mạng vùng vẫy một phen, nhưng chẳng ngờ, nàng thậm chí còn không phản kháng, chỉ lạnh nhạt rời đi.

Thị vệ thu đao vào rồi ngây ngẩn đi theo sau Vân Thư, ai không biết còn tưởng rằng đó là thị vệ Vân Thư dẫn theo để bảo vệ mình ấy chứ.

"Xem ngươi mời đến đám lang băm gì kia, lâu như vậy rồi còn cứu không xong một người." Quận chúa Vinh Thành trừng mắt nhìn Mạc Phàm bằng vẻ oán hận, sau đó quay sang cúi chào thái hậu rồi phất tay với bên ngoài.

Lập tức, mấy lão thái y tóc hoa râm của Thái Y Viện đem theo rương hòm đi đến.

Thấy thế, Mạc Phàm lắc đầu không còn gì để nói.

Y thuật của những người này thậm chí còn không bằng hắn, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra bệnh gì thì đám người này sao có thể chẩn đoán ra được chứ.

Sau khi dẫn Vân Thư đi, thái hậu an ủi Tiêu Nguyên Soái vài câu xong cũng định hồi cung. Quận chúa Vinh Thành vì lo lắng cho Tiêu Bách nên chết sống cũng muốn ở lì trong phủ Nguyên Soái không chịu rời đi, thái hậu hết cách, đành để nàng ta ở lại trong phủ Nguyên Soái.

Sau khi chuẩn bệnh một phen, quận chúa Vinh Thành ngạo mạn ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào đám thái y trước mắt.

"Nói thử xem vì sao Tiêu Bách ca ca lại hôn mê bất tỉnh?"

Mấy người thái y đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới dè dặt hồi đáp: "Hồi bẩm quận chúa, vi thần... không biết."

"Không biết?" Quận chúa Vinh Thành dựng ngược mày liễu, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, lập tức động phải vết thương mà đau cong cả người.

"Vậy có phải là Tuyết Vực Huyết Tán hay không?" Quận chúa Vinh Thành nhịn đau, cắn răng hỏi.

Sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, thái y như chợt hiểu ra cùng đồng thanh đáp lời: "Theo vi thần thấy, Tiêu Bách công tử quả thật có vài phần giống như trúng Tuyết Vực Huyết Tán. Nhưng mà chất độc này vô cùng hiếm có, vô cùng khó giải, trước đây bọn vi thần cũng chưa từng gặp, vì vậy không dám kết luận bừa bãi."

"Cút đi!" Lại là đáp án bảo thủ này, Vinh Thành vô cùng bực tức, giận dữ quát lên.

Các thái y như bỏ được gánh nặng, cầm lấy hòm thuốc, dùng hết sức lực mà mau chóng trốn đi.

Ở một nơi khác, trong gian phòng phụ bên cạnh phòng của Tiêu Bách, Mạc Phàm nói chuyện với Tiêu Nguyên Soái, nét mặt nghiêm túc.

"Chắc hẳn Tiêu Nguyên Soái cũng biết, bè cánh của thái tử vô cùng kiêng dè Dực vương. Tiếng nói ủng hộ Dực vương điện hạ trong triều mỏng yếu như tơ. Trong tranh đấu đảng phái, thái hậu nương nương tất nhiên thiên hướng về phía thái tử, vậy nên lần này thái hậu nương nương ắt sẽ không buông tha cho Dực vương phi. Tranh đấu bè đảng tất phải có vật hi sinh, mà vật hi sinh này..."

Mạc Phàm không nói ra câu kế tiếp nhưng lúc này Tiêu Nguyên Soái đã rơi vào trầm tư, ông tất nhiên biết vật hi sinh này chính là Bách nhi của ông.

Lời cần nói đều đã nói xong rồi, chuyện sau này chỉ đành nghe mệnh trời. Mạc Phàm thở dài, rời khỏi phủ Nguyên Soái.

"Người đâu, lập tức phái người đi tìm Dực Vương điện hạ." Tiêu Nguyên Soái nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạc Phàm hồi lâu rồi trầm giọng nói, "Còn nữa, lập tức phái người tẩy trừ hết tất cả mấy tên bẩn thỉu kia cho ta!"

Thiên hạ này, trung bộ là nước Thiên Hoa, phía đông là nước Đông Ly, phía bắc là nước Yến Vân, phía nam là nước Nam Cương, bốn quốc gia chia nhau ở một phương, trừ thảo nguyên của tộc Man Di phía tây, các nước khi tới lui gặp gỡ ắt sẽ âm thầm cài cắm vào nhau không ít gian tế.

Gian tế giữa các quốc gia cũng không phải chỉ có hại, có nhiều tin tức họ còn cần cố ý tiết lộ cho bọn gian tế kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.