Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 49: Thành y dược (1)



"Bước tiếp theo nàng muốn làm gì?" Tư Đồ Thánh Dực nhìn dấu yêu trong lòng mình, nhẹ nhàng hỏi ra.

Mặc dù trong lòng đã sớm có dự tính, phải giáo huấn đám người đó một trận, thế nhưng y vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Vân Thư. Nếu như Vân Thư nói chuẩn bị trả thù lại thì tất nhiên y sẽ bắt tay vào chuẩn bị.

"Kế tiếp ư?" Vân Thư nghiêng người dựa vào trong ngực Tư Đồ Thánh Dực, hai tay nắm lại, đôi mắt trong veo, "Bất kể thế nào cứ cứu người trước đã, Tiêu công tử nhiều lắm chỉ còn nửa tháng, ta nhất định phải lấy được thuốc giải trong vòng nửa tháng."

Tuy rằng độc tố trong thân thể Tiêu Bách không gây nguy hiểm đến tính mạng trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nó đã hủy hoại các phận trong cơ thể, nếu như không mau chóng cứu chữa, e rằng sẽ chẳng kịp nữa.

"Thiên Sơn Lan Chi, Tuyết Liên và Kim Tuyền Thủy đều là dược liệu tương đối quý giá, chẳng dễ lấy được đâu." Tư Đồ Thánh Dực nhếch môi, ánh mắt ẩn tình, cúi đầu nhìn người trong lồng ngực.

Vân Thư chớp mắt mấy lần, đưa tay vén vén tóc mai trên trán, hỏi y: "Sao chàng lại biết? Chẳng lẽ Tiêu Nguyên Soái cũng là người của chàng?"

Nàng không nói cho Tư Đồ Thánh Dực chuyện phương thuốc giải mà Tư Đồ Thánh Dực lại biết. Thái hậu và quận chúa Vinh Thành tuyệt đối không có lòng tốt đi nói cho Tư Đồ Thánh Dực biết chuyện phương thuốc, vậy khả năng cao Tiêu Nguyên Soái cũng là người của Tư Đồ Thánh Dực.

Tư Đồ Thánh Dực đưa tay nhéo nhéo mũi Vân Thư, trong ánh mắt thoáng hiện ra vẻ tán thưởng.

"Nàng ấy, tuy rằng ba vị thuốc này không phải vô cùng hiếm thấy nhưng với thực lực của phủ Nguyên Soái cũng rất khó lấy được trong thời gian ngắn. Vì vậy Tiêu Nguyên Soái dùng một ân tình của phủ Nguyên Soái để đến cầu xin ta giúp ông ấy tìm thuốc."

Ân tình của phủ Nguyên Soái? Vân Thư chớp chớp đôi mắt: "Xem ra ta còn giúp chàng lôi kéo được thế lực phủ Nguyên Soái rồi nhỉ?"

Phủ Nguyên Soái cũng chẳng dễ dàng mắc nợ người ta như vậy.

"Đúng vậy, nàng chính là tiểu phúc tinh của ta." Tư Đồ Thánh Dực cười khẽ, đùa bỡn mái tóc đen nhánh của Vân Thư, cúi đầu nói.

Mái tóc dài đen nhánh của Vân Thư vô cùng mềm mại, nhất thời Tư Đồ Thánh Dực cũng chẳng nỡ rời tay.

Lúc này Vân Thư cười cong cong đôi mắt, nghiêng đầu không biết đang suy tính cái gì.

Gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại nhưng cũng vô cùng ấm áp, hơi thở của hai người như hòa làm một.

Ở cùng với một nửa kia hoàn hảo của mình, cho dù không làm gì cũng rất thoải mái.

Sau một hồi lâu, Tư Đồ Thánh Dực nhìn Vân Thư, hỏi dò: "Ngày mai ta đi thành Y Dược một chuyến, tìm thuốc giúp họ, nàng..."

Y còn chưa nói hết thì Vân Thư đã ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt với y, vung vung nắm đấm nhỏ của mình: "Đã nói rồi cơ mà, sau này đi đâu cũng không cho phép để ta lại!" Nàng dẩu môi, vẻ mặt bất mãn.

Đến nơi này lâu như vậy, Vân Thư chưa có thời gian rảnh ra ngoài dạo chơi, lần này Tư Đồ Thánh Dực còn tính muốn vứt nàng lại sao?

Không có cửa đâu!

"Vết thương trên lưng nàng..." Tư Đồ Thánh Dực hơi lo lắng, y vốn muốn dẫn Vân Thư cùng đi một chút thế nhưng hai vết thương trên lưng Vân Thư thật sự quá sâu, nhỡ đâu bị nhiễm trùng, thể chất Vân Thư yếu như vậy, y lo sẽ gặp chuyện không may.

Vân Thư bĩu môi, nói một cách quả quyết: "Vết thương trên lưng ta sẽ không nhiễm trùng, ta sẽ cẩn thận. Hơn nữa, nếu như chàng không cho ta đi, có tin ta chẳng thèm điều chế thuốc giải cho chàng hay không. Độc Tuyết Vực Huyết Tán này không chỉ cần ba vị thuốc đó là trị được đâu. Hừ!"

Vân Thư vừa nói vừa làm kiêu hất đầu đi, ánh mắt chớp động, bỗng nhiên, khóe miệng Vân Thư chợt nhếch lên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Mấy lời nàng nói trước đó hoàn toàn chẳng thể hiện chút ý uy hiếp nào trong giọng điệu, chỉ đơn thuần là làm nũng mà thôi.

Huống hồ, cho dù Tư Đồ Thánh Dực không dẫn nàng đi theo thì nàng cũng sẽ giúp điều chế thuốc giải. Đương nhiên, Tư Đồ Thánh Dực không dẫn nàng đi theo thì nàng cũng tự thân vận động thôi.

Trông thấy ánh mắt Vân Thư lóe sáng, Tư Đồ Thánh Dực biết ngay nha đầu này lại đang nghĩ mưu ma chước quỷ, y lập tức lắc đầu bất đắc dĩ: "Được rồi, ta dẫn nàng đi!"

Ánh mắt y tràn đầy cưng chiều: "Nhưng nàng phải đồng ý với ta, trên đường đi không được làm bậy, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được để cho vết thương nhiễm trùng."

Giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ con, ở trước mặt Vân Thư, một Tư Đồ Thánh Dực lạnh lùng sắt đá bỗng như biến thành người khác.

Thành Y Dược, nơi hội tụ nhiều dược liệu quý giá nhất, hiếm thấy nhất trong thiên hạ, cũng là nơi hằng mơ ước của gần như tất cả đại phu trong thiên hạ. Ở nơi ấy có thể mua được dược liệu hiếm có và quý giá nhất trong thiên hạ, ở nơi ấy, có đại phu tốt nhất trên thế giới.

Thành Y Dược không thuộc về bất cứ thế lực nào, cũng không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nó hoàn toàn trung lập.

Thành Y Dược thuộc quản hạt của hiệp hội Y Dược. Hiệp hội Y Dược là liên hợp của tất cả Dược Tề Sư trong thiên hạ, cũng là tổ chức khảo hạch đánh giá Dược Tề Sư quyền uy nhất.

Trong thiên hạ này, thầy thuốc thông thường là đại phu, trị bệnh cứu người. Mà trên đại phu đó là Dược Tề Sư tam phẩm, rất khó khăn nhưng cũng có không ít người vượt qua.

Người vượt qua sát hạch Dược Tề Sư tam phẩm là có thể vào triều làm quan. Ở những địa phương nhỏ, họ thậm chí có thể được một số thế lực tôn sùng là khách quý. Bọn họ hiểu rõ tính chất các loại dược liệu như lòng bàn tay, bệnh nhẹ gì đó chỉ cần thuốc đến là khỏi.

Mà trên Dược Tề Sư tam phẩm là Dược Tề Sư nhị phẩm. Sát hạch này càng khó hơn, trình độ về y dược và bệnh lý càng cao hơn. Trong thiên hạ, người vượt qua sát hạch này không đến năm mươi, mà Mạc Phàm chính là một trong số đó. Người trở thành Dược Tề Sư nhị phẩm có thể cư trú trong hiệp hội Y Dược làm đại phu, hưởng vinh hoa phú quý, phồn vinh suốt đời.

Mà Dược Tề Sư nhất phẩm, trong thiên hạ này chỉ có năm người đạt được, có thể thấy được nó khó khăn thế nào.

Mẫu thân của Vân Thư, phu nhân Thượng Quan đã vượt qua sát hạch Dược Tề Sư nhất phẩm, vang danh khắp cả thiên hạ, đáng tiếc bà ấy qua đời quá sớm, làm cho vô số người thổn thức không thôi.

Bốn Dược Tề Sư nhất phẩm khác, một người trở thành thành chủ thành Y Dược nhưng không lộ mặt bao giờ, vô cùng thần bí. Ba người còn lại đều đã qua đời, vì vậy, trong thiên hạ này chỉ còn mình thành chủ là Dược Tề Sư nhất phẩm.

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên

Lúc Vân Thư và Tư Đồ Thánh Dực đến, thành Y Dược đang tổ chức đại hội đấu giá mỗi năm một lần, kỳ trân dị bảo ùn ùn xuất hiện, các nước đều có thế lực đến tham gia.

"Cao Nhạc thành Y Dược tham kiến chủ tử." Một người đàn ông mặc xiêm y màu nâu bước đến trước mặt Vân Thư và Tư Đồ Thánh Dực, chầm chậm bái chào.

Thành Y Dược ở thế trung lập, do đó không phân biệt quốc gia, cũng không có các chế độ phân đẳng cấp như hoàng đế, vương gia, mọi người tại đây đều bình đẳng.

Đương nhiên nói là bình đẳng cũng không thể nào bình đẳng hoàn toàn được. Gia đình quyền thế ắt có thể thành lập thế lực mới trong thành Y Dược này. Chỉ có thể nói ở nơi này, giữa người và người sẽ bình đẳng hơn ở quốc gia với chế độ hoàng quyền áp bức hơn một chút.

Mà một nơi như thành Y Dược, Tư Đồ Thánh Dực đương nhiên sẽ không bỏ qua, Cao Nhạc chính là quản gia y chuyên sắp xếp ở nơi này.

"Đằng trước chính là nơi dừng chân của chúng ta, mời các vị chủ tử dời bước." Cao Nhạc cung kính mời Tư Đồ Thánh Dực và Vân Thư vào một khu nhà rộng lớn.

Khu nhà này tọa lạc ở đoạn đường trung tâm phồn hoa nhất thành Y Dược, thậm chí diện tích còn lớn hơn Dực vương phủ vài lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.