Sau khi rửa mặt chải đầu, Chu ngọc lập tức vịn thái phi đi ra sân, vừa vặn gặp Vân Thư mặc một bộ áo bào tím bước nhanh tới, hôm nay Vân Thư tùy ý cột hai bím tóc lớn,mái tóc đen nhánh đi theo đong đưa, nhìn hết sức hoạt bát.
Trong nháy mắt, thần sắc Chu ngọc hiện ra mấy phần ác độc. Hôm nay, nhìn ngươi xử lý như thế nào!
"Nương." Vân Thư cười đi tới, dựa theo quy củ thường ngày, lúc này chính là lúc nàng phải đi thỉnh an thái phi, bởi vậy nàng xuất hiện cũng không đột ngột, chỉ là, Chu ngọc dìu thái phi vội vã muốn đi đâu?
"Thư nhi hôm nay không ra ngoài à, tới đây." Thái phi hiền lành gọi Vân Thư, đối với người con dâu này, bà càng nhìn càng thích, chân thực thẳng thắn nhưng lại dũng cảm hiểu chuyện, biết nhìn tổng thế, ngoại trừ bộ dáng bình thường, cái khác thì đều tốt.
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, Tư Đồ Thánh Dực thích, chính là tốt nhất.
Vân Thư khéo léo đi đến bên người thái phi, sau đó hỏi: "Nương, sáng sớm muốn đi đâu ạ?"
"Còn không phải do muội muội của con, không biết làm sao vậy, hôm nay chạy ào tới tìm ta, cũng không biết là bị thứ gìbên ngoài dọa, một mực kéo ta ra." Thái phi cười lắc đầu, trong con ngươi tràn đầy cưng chiều.
Chu ngọc thuận thế làm ra một biểu lộ nũng nịu, trốn ở thái phi sau lưng, thưa dạ nói: "Nữ nhi chỉ là chưa từng thấy qua tràng cảnh bên ngoài thôi, cho nên hơi sợ hãi."
"Cảnh tượng gì có thể hù dọa muội muội chứ?" Vân Thư cười như không cười nói, trong lòng lại đang suy nghĩ.
người hầy trong Dực Vương phủ sớm đã bị nàng ta đổi đi, nhất là người của Chu ngọc, dựa theo đạo lý, nếu như nàng ta một mực đợi trong phòng, tin tức bên ngoài tuyệt đối không thể truyền vào trong tai Chu ngọc được.
Đây cũng là lý do tại sao mà trong khoảng thời gian này,dù cô đi sớm về trễ, không có thời gian quản lý phủ đệ, Chu ngọc cũng không có cơ hội quấy rối, bởi vì, bây giờ nàng ta ngay cả thế lực của mình cũng không có.
Việc ăn mặc sẽ không bạc đãi nàng ta, nhưng là muốn làm chuyện xấu, không có cửa đâu.
Có lẽ, lần phong ba này, không chỉ là một người Chu ngọc. Vân Thư nhàn nhạt nhếch khóe miệng, có lẽ hôm nay phải nhìn một vợ kịch rồi.
"Thái phi nương nương, không hay rồi! Không hay rồi!" Quản gia đến bên người thái phi, lập tức quỳ rạp xuống đất, "Hôm nay không biết thế nào, bên ngoài vô số dân chúng quỳ rạp ở trước cửa Dực Vương phủ, nói..." Nói đến đây quản gia ngẩng đầu, hơi lo âu nhìn Vân Thư.
"Nói cái gì?" Thái phi cau mày, bà ta nghe thấy thanh âm bên ngoài, nhưng cụ thể bọn họ ầm ĩ việc gì, vẫn là không nghe rõ.
"Nương... Bây giờ tất cả người trong kinh thành đều biết y thuật của chị dâu cao siêu, có thể cứu sống được người chết. Những người kia đều là đến cầu Chị dâu trị bệnh cứu người." Chu ngọc cúi đầu nói bên tai thái phi.
Chu ngọc vậy mà lại tán thưởng cô? Vân Thư nhíu mày, nữ nhân này hôm nay đổi tính hay sao?
"Thư nhi lúc nào biết y thuật?" giọng Thái phi mang theo mấy phần không vui, cho dù biết y thuật, cũng không có khả năng có thể cứu sống người chết, trong này khẳng định có gì mà bà không biết.
Vân Thư há mồm, đang chuẩn bị giải thích, lại bị Chu ngọc nói trước. Đối với việc này, Vân Thư cũng không giận, hai tay ôm ngực đứng ở một bên lẳng lặng nghe.
"Nương, ngài còn không biết đâu? Chị dâu bị tố cáo mưu sát công tử Tiêu Phủ nguyên soái, bị bắt vào nhà lao, không nghĩ tới Chị dâu cứu được công tử Tiêu, lấy công chuộc tội trốn được một kiếp." Chu ngọc sảng họng nói, sợ người bên ngoài nghe không hiểu tình hình.
Bị bắt vào tù?
Trong nháy mắt, trong mắt thái phi lóe ra sự tức giận. Không nói những việc khác, cụm từ bị bắt vào nhà lao đã đủ để cho bà ta trục xuất Vân Thu khỏi nhà. Thân phận cao quý thiên kim của Dực Vương phi lại bị bắt vào Đại Lý Tự, đây là sự việc vô cùng nhục nhã của Dực Vương phủ!
"Thật có chuyện như vậy?" Đè nén nộ khí, thái phi giờ phút này còn duy trì tính tình tốt đẹp.
Đã nhiều năm như vậy, thái phi cũng hiểu biết Chu ngọc, nói chuyện thật thật giả giả, có đôi khi thậm chí bà ta cũng không rõ lời Chu ngọc đến cùng là thật hay giả. Huống hồ, cho dù là thật, bà ta cũng sẽ cho một cơ hội để Vân Thư giải thích.
"Ngươi vô tội? lệnh bắt giữ của Thái hậu nương nương đều truyền xuống, Ngươi cũng bị bắt vào Đại Lý Tự, còn nói vô tội?" Chu ngọc châm chọc cười một tiếng, nhìn Vân Thư hết sức khinh thường.
Vân Thư không để ý tới nàng ta, mở miệng nói ra từng chữ, cất cao giọng nói: "Chắc hẳn mẫu phi ngài cũng nghe nói Ôn Như Ngọc Đại Lý Tự khanh bị cách chức điều tra, ta vào tù, chính là vì hắn không làm đúng phận trách. Đây là quyết định của Dực."
Mặc dù không sợ cái gì, nhưng là có thể khiến Chu ngọc tức giận, nàng không ngại đem danh của Tư Đồ Thánh Dực lấy ra dùng.
Quả nhiên, nghe Vân Thư xưng hô tên Tư Đồ Thánh Dực thân mật như vậy, Chu ngọc nổi trận lôi đình: " Ta thấy người đang tìm người thế mạng thì phải?”
nhìn đây là Ngươi vì thoát tội tìm hình nhân thế mạng a?"
"Cho nên ý Chu ngọc ngươi là, Điện hạ Dực Vương vì tôi, không tiếc hãm hại người tốt?" Nhàn nhạt hỏi lại, khiến Chu ngọc không nói ra lời.
Trong mắt hái phi nhiều hơn mấy phần thanh tỉnh, nếu Tư Đồ Thánh Dực đẫ ra mặt, chuyện này đúng hay sai, chỉ sợ Tư Đồ Thánh Dực rõ nhất. Mặc dù không thể loại trừ việc chàng giận dữ vì hồng nhan mà đổi trắng thay đen, nhưng là, chỉ cần là quyết định của Tư Đồ Thánh Dực, bà ta làm mẹ thì phải ủng hộ trăm phần.
"Được rồi, chuyện này nói sau." Trong lòng đã nghĩ xong, thái phi trực tiếp khiển trách Chu ngọc. Lập tức, Chu ngọc ngậm miệng đứng ở một bên, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"người bên ngoài đều là đến cầu y, xử lý như thế nào, chính con quyết định." Thái phi ngắm nhìn bên ngoài qua khung cửa nhỏ, hàng người quỳ lạy, tràng diện hết sức hùng vĩ.
Vân Thư thuận thế nhìn lại, nhíu mày. Nhiều người như vậy, có quy mô có thứ tự hô to ngoài cửa, nếu như nói chuyện này không có người chỉ đạo phía sau màn, đánh chết nàng cũng không tin.
Ánh mắt lướt qua người Chu ngọc, Vân Thư lắc đầu, không thể nào là Chu ngọc. Trong khoảng thời gian này Dực Vương phủ cơ hồ bị cô thay máu, Chu ngọc căn bản không có cơ hội cũng không có năng lực đi chỉ đạo việc này, mà lại, người này còn nắm rõ như lòng bàn tay đối với việc cô vào tù.
Trong lòng suy tính, Vân Thư khom eo về phía thái phi, sau đó đứng thứng người lại: "khiến mẫu phi bị sợ hãi, chuyện này Thư nhi nhất định sẽ xử lý tốt."
Nói xong, Vân Thư cất bước đi đến cửa chính, động tác tiêu sái bá khí. Hai cái bím tóc lớn theo Vân Thư di chuyển khiến cả người nàng đều tràn ngập sức sống thanh xuân.
"Ôi, đợi đã." Thấy Vân Thư không chút do dự, thái phi không khỏi hơi lo âu gọi lại nàng, nói: "Trị bệnh cứu người cũng là tích lũy thiện đức, chỉ là vây quanh Dực Vương phủ thì hơi không ổn, Thư nhi để bọn họ chuyển sang nơi khác làcó thể, cũng có thể dễ dàng cứu bọn họ?"
Một lòng hướng phật, trong lòng thái phi đầy lòng tốt bụng, nhưng dù sao thì Dực Vương Phủ cũng là thành viên của hoàng gia, dù bà không để ý mặt mũi nhưng cũng phải cấn nhấc cho Dực Vương điện hạ.