Tiểu Yêu Cầu Cầu Cũng Muốn Trèo Tường

Chương 5: Sủng vật



Không biết đã ở trên xe ngựa bao lâu khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường, Lâm Ngọc Nhi cũng theo tự nhiên duỗi tay duỗi chân cho thoải mái, cũng không nghĩ rằng làm việc gì kì lạ. Gần đó có hai nô tì đang làm việc thì vô tình thấy cảnh tượng đó.

Một nô tì ngạc nhiên la lên “cô nhìn con chó kia kìa, nó đang làm gì giống như bị động kinh nha”

Nô tì còn lại cũng gật đầu đồng ý “Nga, có khi nào nó sắp chết không? Hay chúng ta đi báo cho hoàng thượng biết đi, không may nó có mệnh hệ gì chúng ta gánh không nổi đâu”

“Đúng đúng, mau đi. Nó được hoàng thượng đích thân đem về còn được ở thư phòng xem ra lai lịch không nhỏ” Nói xong hai nô tì nhanh nhẹn chạy đi. Do thành chó nên các giác quan cũng nhanh nhạy hơn, đương nhiên tai cũng vậy. Cuộc nói chuyện vừa rồi tất cả Lâm Ngọc Nhi đều nghe hết không sót một chữ.

Lâm Ngọc Nhi không quan tâm đến hai nô tì khi nãy, tâm tình thoái mái đi dạo xung quanh. Nghe hai nô tì khi nãy nói đây là thư phòng còn có hoàng thượng. Nếu đúng như vậy thì hắn là hoàng thượng-Lăng Chi Hạ soái ca trong tin đồn, vậy đây là hoàng cung. Hoàng thượng gì mà lại đi bắt chó bất hợp pháp, buổi tối thì xuất cung chỉ có làm chuyện mờ ám thì buổi tối mới phải xuất cung.

——————————————–oOo—————————————-

Sau khi được hai nô tì đến nói rằng con chó trong thư phòng bị động kinh thì Lăng Chi Hạ mới sực nhớ đến con chó hôm qua. Cả ngày bận rộn nên để cho nó ở thư phòng mà quên mất. Nghĩ đến nó bỗng tâm tình của Lăng Chi Hạ thoải mái hơn. Đi về thư phòng Lăng Chi Hạ thấy con chó hôm qua đang ở trên bàn đâu giống như bị động kinh (có bị đâu mà giống), lại giống như đang xem gì đó hơn. Lăng Chi Hạ đến gần quả nhiên con chó này đang nhìn chằm chằm vào một tấu chương đã được lật ra. Hắn thấy làm lạ, con chó này cư nhiên biết đọc tấu chương.

“Tiểu vệ tử nãy giờ có ai vào thư phòng không?”

“Dạ thưa hoàng thượng, không có”

“Được rồi, các ngươi lui ra”

Con chó này không giống với những con chó khác, lần đầu tiên gặp đã nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nên hắn có chút hứng thú với nó không nghĩ rằng còn thú vị hơn hắn nghĩ nữa.

Con chó như biết có người nó ngoe nguẩy cái đuôi lắc mông bỏ đi. Thật thú vị nha.

Lăng Chi Hạ nhanh nhẹn bắt lấy con chó là Lâm Ngọc Nhi ôm vào lòng

“Cầu cầu từ bây giờ ta là chủ của ngươi, ngươi là sủng vật của ta” Lâm Ngọc Nhi bất măn cắn hắn. Vì sao gọi cô là cầu cầu?

“Ngươi nhìn qua thật giống một quả cầu” (quả cầu –> cầu cầu =.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.