Mặt trăng đang dốc
sức soi vào một đám những người đang tụ tập, phần lớn là những người phụ nữ còn cánh đàn ông lại đứng từ đằng xa, chốc chốc lại ngó vô, ai nấy
nét mặt rất căng thẳng.
Trăng hơi chếch lên một chút buông thứ ánh
sáng dìu dịu lên đôi bàn tay mịn màng của một phụ nữ trung niên, nơi ấy
có một đứa nhỏ đang nằm, hai mắt đen láy chớp nhẹ.
” Tiểu thư ra đời rồi!”,mấy người phụ nữ đó reo lên sung sướng.
Một người đàn ông tức tốc dẫn đầu những người khác chạy đến, giọng điệu hấp tấp:
” Con gái nhỏ của ta!”
Tôi nghiêng chiếc đầu bé xíu một cách khó khăn nhìn ông ta chằm chằm. Theo
đánh giá chủ quan của tôi 'ông ta' đó cũng chỉ khoảng trung niên, tầm
tầm như mấy 'ông bác' đứng cạnh, khuôn mặt thực sự cũng ưa nhìn nếu
không muốn quá khen mà nói là tuấn mĩ, trên người ông ta đeo một cái
vòng bạc chắc là lâu năm, mặc thứ trang phục gì đó rất là kì lạ, không
quá 'lòe xòe' nhưng cũng không thể gọi là quá kín đáo, giản dị... Tôi cứ trơ mắt nhìn cho đến khi tiếng kêu thất thanh làm tôi hoảng hồn:
” Trời ơi, sao thế này? Sao tiểu thư không khóc? Không lẽ...”,người phụ nữ ẵm tôi hai mắt dưng dưng.
Bà ta vừa xong lại đến lượt người đàn ông kia mặt trắng bệch, miệng còn
run run nói cũng chẳng nổi, tôi vốn định lên tiếng mắng một trận, lời lẽ đã được chuẩn bị tươm tất:
” Mấy người đui hả? Bổn cô nương đang rất khỏe mạnh đây!”, tiếc thay lời chui ra khỏi miệng tất cả đều biến thành “ư...ư...oe...oe...”, nghe thấy tôi 'nói' vậy mấy người kia bỗng dưng
tràn đầy hứng khởi, ôm tôi lượn vòng vòng làm tôi chẳng biết trời đất gì nữa.
Chuyện tôi nhớ được cũng chỉ có vậy, căn bản là bởi cũng
chẳng có gì đáng nhớ ngoài một việc mà tôi không nỡ gộp chung lại, đó là lần ấy mẹ vì sinh tôi mà mất.
” Y Vũ nữ trưởng, cha người tới!”,
một tiếng nói trong trẻo vang lên, tôi nghe xong liền lăn lộn một vòng
trên giường sau đó uể oải đáp lại:
” Minh Minh đừng gọi tớ như thế nữa!”
Căn nguyên là thế này: từ khi sinh ra tôi cũng chẳng biết mình vì sao lại
nghe hiểu mọi chuyện, không giống những đứa trẻ khác chỉ biết suốt ngày
oe oe, tuy nhiên đặc tính trẻ sơ sinh lại cứ lì ở đấy làm tôi phải cam
chịu câm nín bởi mở miệng cũng chỉ ư ứ. Mẹ tôi là nữ trưởng lại vì sinh
tôi mà...tôi thân con gái duy nhất kế nghiệm vì vậy mà tôi biết xã hội
này là xã hội nữ quyền, khi đó còn hưng phấn đến nỗi câu đầu tiên thốt
ra khi nói được là:
” Ha ha! Giang sơn thuộc về phụ nữ chúng ta!” làm cho mấy con chim sợ hãi bay nháo nhác.
Thực tế chứng minh tôi đã nhầm, nơi tôi sống chỉ là một vùng không thể gọi
là đại thổ nhưng tất nhiên cũng không phải tiểu thôn, tên là Hoa Diên,
tôi chỉ biết nó nằm ở Việt Nam còn cụ thể chỗ nào tôi cũng không biết.
Đại lễ kế nhiệm tổ chức vào năm tôi 3 tuổi.
Tôi đây rõ ràng còn
chưa đồng ý mà ba tôi đã 'xông' vào, ông ngồi bên bàn trà nhỏ chăm chú
nhìn tôi đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì
ông cuối cùng cũng lên tiếng:
” Y Vũ, con không còn nhỏ nữa rồi “
Tôi đây nghe xong liền tự hào vỗ ngực:
” Bản nữ trưởng tất nhiên là đã lớn”
Ba tôi cười dịu dàng một cái, tay đặt ly trà xuống, hình như đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp cất lời đã thấy một tên ' lưu manh' xông vào
cướp khẩu:
” Y Vũ, tôi mang cho cậu xem cái này hay lắm!”Cái tên
này là kẻ to gan nhất trong vùng, đến cả tên tôi mà cũng dám gọi ra, cậu ta tên là Trung Quân, tôi vẫy hay gọi cậu ta là A Thành, Trung Quân
cũng chẳng khác Trung Thành mấy, ba mẹ cậu ta hẳn là muốn cậu ta tận tâm với vua, tiếc rằng thời này không còn vua, chi bằng cậu ta hãy trung
thành với nữ trưởng tôi đây. Cậu ta nào có cam chịu,nhưng mỗi lần 'tập
tọe' phản kháng tôi chỉ cần ho khan một tiếng, lập tức sẽ có người đến
nhéo tai cậu ta xách về, nhiệt tình dăn dạy:
” A Thành, không được vô lễ”, đến ba mẹ còn nhiễm cách gọi của tôi, cậu ta còn gì để nói?
Lần này thật cảm ơn cậu ta đến đúng lúc, tôi vội từ trên giường bay xuống, hớn hở túm cổ cậu ta lôi xềnh xệch:
” Hay quá, chúng ta ra ngoài chơi!”
Cậu ta đành cúi chào ba tôi một cái rồi đi theo tôi, ba tôi đương nhiên hết cách chỉ gật đầu cho qua, mà không muốn cho qua cũng không được.
Tôi từ trên tầng đi xuống, liếc thấy anh hai Khang Nhật của tôi từ xa đi
tới lại làm bộ không thèm để ý, anh ấy ngược lại vui vẻ: