Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 13-1: Người tên Tiêu Thần (1)



Ta hiện giờ rất thoải mái, áo trắng trong gió nhẹ lửng lơ bay lên, cuốn theo hương sen thanh tao. Ta sớm đã thành người...

_

Tiểu hồ ly ở dưới chân ta dụi dụi làm nũng, thường thì nó hay quấn lấy Khải Đồng, hôm nay bọn họ lại ra ngoài, bất đắc dĩ mới tới tìm ta.

_

Nơi này bọn ta ở là một sơn trang rộng lớn, nhưng trước khi ta tới đây cũng chỉ có hai người Ngược Khiêm, Khải Đồng. Nghĩ sao cũng thấy có chút kì dị.

_

Tiểu Y Y nhảy lên tay ta, lông đuôi phe phẩy trên mặt. Cái tiểu hồ ly này từ khi được trả lại thân xác càng ngày càng béo lên thì phải. Ta vỗ vỗ lên người nó cười:

”Ngươi mập quá!”

_

Tiểu hồ ly tru mỏ lên, lại lấy chân 'xoa xoa' mặt ta, dáng vẻ không được hài lòng cho lắm:

” Y Vũ tỷ, tỷ vì sao lại biến thành gương mặt thế này? Muội không thích!”

Không đẹp? Ta thấy rất được mà! Hơn nữa...gương mặt này là có người cho ta, cùng ta có rất nhiều kỉ niệm...không thể nói đổi là đổi ngay được.

- - -

Ngày ấy, ta được lão sư râu trắng đưa về Khương Thanh tâm liền gặp một nhóm người mặc đồ đen, thắt đai xám, kính cẩn đứng ở cửa, chắp tay, nhất ngôn nói:

” Liêm lão sư phụ, Người đã trở về”

Ta nhìn khắp một lượt không khỏi giật mình:

”Nơi này không phải đào tạo hắc y nhân đó chứ?”

Mấy đệ tử kia xanh mặt nhìn ta, Liêm lão sư lại cười, vỗ vỗ vào đầu ta:

” Tiểu nha đầu, ngươi chỉ giỏi suy nghĩ bậy bạ”

Ta cũng cười cười sau đó không nói gì nữa.

_

Liêm lão sư đang ngồi uống trà, thuận tiện theo dõi mấy đệ tử luyện tập. Bọn họ là đang tọa thiền, đoán chừng là người mới.

_

Ta cuối cùng hết kiên nhẫn, lên tiếng hỏi:

”Này, Lão Liêm, dốt cuộc vì sao lão đưa ta về đây?”

Liêm Trương tiện tay giót thêm một chum trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm mới thong thả trả lời:

” Ta và ngươi rất có duyên”

Ta bĩu môi:

” Duyên gì? Nghiệt duyên hả?”

Liêm lão không giận, ngược lại còn nhìn ta cười hà hà:

” Hà hà, ngươi có muốn thành người không?”

Hỏi thừa! Ta đương nhiên muốn.

_

Thấy ta không trả lời lão râu trắng lại nhìn ta nói:

” Ngươi muốn gương mặt thế nào?”

Ta liền nói:

” Đẹp! Nhất định là phải là một đại mĩ nhân!”

..

” Cũng còn phải xem thái độ của ngươi thế nào đã.”

Giọng nói này là của một thiếu niên mặc áo xám từ ngoài đi vào. Thiếu niên ấy cúi đầu trước mặt Liêm lão sư gọi một tiếng:“ sư phụ” rồi thong thả ngồi xuống đối diện với ta.

_

Ta lúc này mới để ý kĩ dung mạo người này, đúng là thập phần quyến rũ. Mặc dù vẫn còn lưu lại chút dấu vết chưa trưởng thành nhưng vẫn mang khí thế bức người. Cùng lắm cũng chỉ hơn ta vài tuổi.

_

Liêm lão sư nhìn thiếu niên kia, tay lại vuốt vuốt bộ râu trắng như cước:

” Tiêu tiểu tử, nha đầu này muốn có một gương mặt của đại mĩ nhân, ngươi làm được không?”

_

Tiêu Thần kia đặt bảo kiếm lên bàn, hai tay đặt lên gối, dáng ngồi đúng của người học võ:

” Sư phụ, đồ nhi đương nhiên có thể, có điều cũng còn tùy tâm trạng”

.

Ta nghe hắn nói vậy liền bực bội:

” Cái tên kiêu ngạo kia, ngươi hà cớ gì phải khó dễ ta, vả lại lần đầu gặp mặt cũng nên tạo hòa khí một chút!”

Hắn nghe ta nói liền cau mày:

” Lần đầu? Ta nhớ không lầm đã gặp ngươi bốn lần rồi.”

Ta ngơ ra một đụm, mãi một lúc vẫn không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.

_

Lão Liêm Trương này hình như rất thích cười, lão cười tới cơ thể khẽ rung lên:

” Khà khà, đá Thanh Khương là đá hay quên, nha đầu này không nhớ ra ngươi cũng không thể trách.”

_

Đạo quán đang trong giờ nghỉ ngơi, mấy sư huynh đệ không lo đi ngủ lại xúm lại quanh xem Tiêu Thần ' mổ xẻ' ta, còn lớn giọng trêu đùa:

” Tiêu sư đệ, đệ nhớ 'đẽo gọt' cẩn thận một chút, không trừng sau này chúng ta sẽ có thêm một tiểu mĩ nhân!”

_

Thanh kiếm nhỏ trong tay tiêu thần sáng loáng làm ta khiếp sợ, năn nỉ hắn:

” Tiêu huynh, huynh có thể nhẹ tay một chút được không?”

.

Tiêu Thần kia chẳng mảy may để ý, trực tiếp rạch một đường lên phiến đá của ta. Ta liều mạng hét lên:

” Á á á á á á.....”

_

Mấy sư huynh nghe tiếng hét của ta liền nhăn mặt, e ngại hỏi:

” Đau lắm hả?”

Ta giật mình. Đau? Không hề đau nha! Thật kì lạ! Hơn nữa cơ thể còn trở nên nhẹ nhàng.

_

Ta sau khi biết không có vấn đề gì liền cảm thấy rất thoải mái. Thuận miệng còn lên tiếng chỉ đạo:

” Bên này, bên này, bên kia, cánh tay ta còn chưa cân...”

_

Cuối cùng, sau hơn 3 ngày tượng đá của ta cũng được hoàn thành, cao hơn một tấc. Cũng phải công nhận Tiêu tiểu tử này làm việc cũng thật năng suất.

_

Gương mặt này chính là của Tiêu Thần kia cho ta.Ta quả thật rất quý trọng nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.