Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 16-2: Phiêu bạt giang hồ (2)



Ta dời khỏi nhà mẹ con Liêu tẩu liền lên đường đi Khiêm Trấn Thành, dọc đường nghĩ thế nào cũng không hết buồn cười, thằng nhỏ tiểu Không Không kia lúc tiễn ta dặn dò rất kĩ:

” Y Vũ tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đợi đệ lớn lên, khi đó sẽ đi tìm tỷ” giọng nói còn non nớt lại rất chắc chắn, không hổ là con trai đại tướng quân.

_

Một mình lưu lạc giang hồ thật không hề thú vị như ta đã tưởng. Lúc trước vừa ra khỏi rừng đã may mắn gặp được thôn nhỏ, bây giờ lại ngang dọc cả ngày cũng không thấy dấu hiệu có người từng ở qua. Trong lòng sản sinh ngao ngán.

_

Hôm nay nhằm ngày 21, không phải rằm, trăng vì thế mà không tròn, hơn nữa vài quãng mây đen lởn vởn che mất dạng. Ta leo lên một cây đại thụ lực lưỡng mà đánh một giấc.

_

Nửa đêm, cũng không hiểu có phải mơ ngủ hay không, ta nghe thấy tiếng sói tru, mà nghe lại kì kì, không giống thứ âm thanh trước đây từng nghe qua. Ta trong lòng tự nhủ: sói dù gì cũng không khoái khẩu món đá nên yên tâm ngủ tiếp.

_

Động tĩnh ngày một tới gần, lại chẳng biết thế nào dừng lại bên cạnh ta. Nằm trên cây đương nhiên là không dễ chịu, ta dang chân đạp mạnh một cái, một phần “thân đại thụ” lõm xuống, sau đó vài giây liền cảm nhận được cái chân kia bị gắt gao túm lấy. Trong lòng thầm kêu không ổn: “ không lẽ mấy năm không gặp lang tộc đã tiến hóa đến khả năng trèo cây?” nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

_

Nam tử trước mặt cười tà nhìn ta, cộng thêm vài phần ánh trăng yếu ớt, dáng vẻ kia càng thêm quỷ dị.

_

Ta đưa ánh mắt nhìn đôi chân nhỏ bé lại nhìn hắn, không khỏi hỗn loạn:

” Ngươi...ngươi...cái thứ kia...là ai?”

Nam tữ trẻ cau mày hỏi lại:

” Cái thứ kia? Ta là cái thứ kia?”

Ta nhất thời không suy nghĩ liền vùng dậy đẩy hắn một cái, đẩy xong mới phát hiện ngu ngốc.

...

Tư thế của chúng ta lúc này phàm nhân nhìn vào rất ư không tế nhị. Có điều ta không phải phàm nhân, cũng chưa từng biết tới mấy thể loại lễ nghi ấy.

_

Người phía dưới bất động thanh sắc, ta tưởng hắn té chết liền lấy tay vỗ vỗ vào mặt hắn, hắn vẫn im lìm.

_

” Chết rồi sao? Phàm nhân sao lại yếu ớt như vậy?”

Trong đầu lúc này phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng: hắn chết không phải hại ta sát sinh sao? Không được!

_

Nghĩ là làm ta giữ nguyên tư thế đang nằm trên người hắn, dữ dội lắc, sau đó ghé sát mặt vào mũi, miệng hắn nghe hơi thở. Còn chưa đến nơi đã nhận thấy âm thanh lạ:

” Bịch...bịch...” nối tiếp từ trái hắn phát ra. Ta nghĩ là hắn đang giấu bảo vật liền đưa tay vào trong tìm kiếm. Vừa xuyên qua một lớp áo hắn bất ngờ trồm dậy, ta vì thế mà giật mình nảy ra ngoài.

_

Nam tử kia đứng trong gió, tóc dài bay lõa xõa, hông đeo trường kiếm, cùng dáng người Tiêu Thần kia có nét tương đồng, nhưng tiếc là trời tối chỉ có thể nghe được hắn nói:

” Ngươi làm cái gì thế? Nữ nhân kiểu mới sao?”

_

Ta bị hắn phát hiện liền lúng túng:

” Ta...cái đó...ta tưởng ngươi chết rồi”

Hắn trước sau như một, không thỏa mãn đợi ta nói tiếp. Ta đành thành thật:

” Ngươi giấu thứ quý giá gì ở kia? Cho ta xem một chút được không?”

_

Hắn theo tay ta nhìn xuống, nhăn mặt, lại không hiểu vì sao hắn lôi tay ta đặt vào chỗ tương tự của ta. Ta phát hiện thì ra mình cũng có. Không trần trừ cho tay vào trong lùng sục...nửa ngày vẫn không thấy gì. Chỉ thấy mặt hắn “biến chất“.

_

Hắn nhìn ta một hồi mới nói:

” Ngươi thật không phải nữ nhân, cả con người cũng không giống.”

_

Ta vốn đã định thốt ra câu nói:

” Sao ngươi biết?” May mà kịp nuốt trở lại, thay thế bằng câu:

” Ngươi mới không phải người!”

_

Buổi sáng ta tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm dưới gốc cây đại thụ kia, xung quanh ngoài mấy con chim nhỏ hoàn toàn không có bóng dáng người. Ta nghĩ lại chuyện tối qua liền khẳng định mình đi đường mệt mỏi mới sinh ra mê sảng. Chỉnh lại đầu tóc tươm tất một chút rồi nhanh chóng lên đường.

_

Con sông trước mặt rộng khoảng vài thước, may mắn có một cây cầu nhỏ, ta thuận tiện qua được sông, giữa trưa thì đến cổng thành Khiêm Trấn.

_

Thành này canh gác cực kì cẩn trọng, hệt như hoàng đế đang ngự ở trong, bất kì lúc nào cũng có kẻ rình mò ám sát.

_

Một lính canh chặn ta lại, lạnh lùng hỏi:

” Ngươi từ đâu tới? Mau xuất trình giấy thông hành.”

Đừng nói là xuất trình giấy, đến nó là vật gì ta cũng không biết. Lục lộn trí nhớ một hồi cuối cùng chìa tay ra trước nói:

” Ta không có giấy thông hành, chỉ có cái này.”

_

Lính canh nhìn thấy thứ kia lập tức dập đầu:

” Tiểu nhân ngu ngốc, xin cô nương bỏ qua, kim bài của Thánh thượng tất nhiên là đủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.