Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 27: Mông lung



Ta nằm hồi lâu, cũng không biết mình là mơ hay tỉnh, trong đầu hiện ra một số chuyện xét cho cũng rất mông lung về trước, vốn không nhớ mình có đoạn kí ức này.

...

Ngược Miên Cung khi ấy mới được xây dựng, chung quy vẫn rất lộn xộn. Ta ngồi vắt vẻo trên cành cây ngó xuống Tiêu Huyên đang đọc sách phía dưới. Nhưng mà chớ có hiểu lầm, ta không đứng trên đầu hắn a. Gió thổi một trận tuyết nhè nhẹ vù qua mặt, bản thân thích thú đưa tay ra nắm lấy lại bâng quơ hỏi Tiêu Huyên:

” Chỗ này tuyết thật đẹp, nhưng mà không phải đẹp nhất, Thiên đình này ngươi có biết nơi nào đẹp hơn không? “

Không ngờ Nam Chiêu Đế thường ngày nửa lời khó thốt khi này có hứng đáp lại:

” Ngươi tới Lục Hải điện đi.”

Ta trước đó còn ngạc nhiên, sau liền giận dỗi:

” Đế Quân ngươi là đang trêu tức ta sao? Là Lục Hải Điện đó! Người nghĩ ta là ai lại có thể tự do ra vào? Là Thần hậu của Thượng Thần Lục Hải chắc?”

Tiêu Huyên từ chiếc bàn trải thảm nhung từ từ đứng dậy, lại bâng quơ đáp một câu:

” Nếu vậy bổn quân đây cũng thật phải cung kính gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu.”

Tuyết bám vào thân cây làm trơn trượt, ta vốn định trèo xuống cuối cùng lại bày ra tư thế không đẹp mắt, nghe hắn nói vậy liền ngây người, hồi lâu mới lên tiếng:

” Cũng không phải không có khả năng.”

Tiêu Huyên vốn đã đi được một đoạn bỗng nhiên dừng bước, cũng không xoay người nói vọng lại:

” Ngươi thật lòng tin tưởng mình hợp khẩu vị của hắn?”

Không chú ý câu trả lời của ta, một chốc đã mất dạng sau bóng Vọng Ân.

......

...

Lại trở về một đoạn lúc mới đầu ta cùng Khải Đồng đến Chiêu Tích bái kiến Trụ Xích sư phụ.

Chiêu Tích khi ấy cũng không như bây giờ, ngoài núi đá cũng chỉ có vài ba cây đại thụ lớn. Mà chào đón chúng ta là một lão sư phụ, sau lưng còn có một thiếu niên ngoại hình quen thuộc. Cũng nhiều năm sau ta mới biết lão Trụ động Chiêu Tích có thói quen thay đổi hình dạng, vài lần thấy thiếu niên trẻ đẹp trong động cũng không còn đứng tim nữa. Mà cũng là sau này mới biết thiếu niên Lâm Điền kia là con tinh lang.

Ta từ ngoài trở về lại thấy Khải Đồng vui vẻ đón ở cửa:

” Tỷ tỷ, mới có con nai tơ lọt hố, chờ tỷ xử lý.haha”

Ta nghe nói mới “tràn đầy hứng thú” chạy vào, không ngờ thấy thiếu niên trẻ đẹp. Là lần đầu thấy thiếu niên trẻ đẹp a

” Em zai, ăn gì mà xinh thế?”

Thiếu niên kia lặng thinh không nói, ta lại có hứng trêu đùa:

” Em zai, đẹp trai mà kiêu thế?”

Mải trêu đùa cũng không để ý mấy người kia đang cười sặc sụa, tới lúc để ý lại phát hiện thêm thiếu niên Ngược Khiêm lâu ngày không gặp.

Lâm Điền một hồi cười đùa liền vỗ vai ta, thật cẩn thận nhắc nhở:

” Tiểu sư muội nhìn kìa, “em zai” là đang tức giận thì phải?”

Ta lại cẩn thận nhìn sang, kì thực cũng chỉ thấy lão Trụ đầu bốc khói nghi ngút.

Nhiều năm sau sói tinh Lâm Điền kia đi tu luyện ta cũng chưa từng gặp lại.

...

Trụ Xích sư phụ bế quan rất lâu, ta và Ngược Khiêm liền nhân cơ hội này trốn ra ngoài, trong động ngoại trừ Tiểu Đồng đáng thương hoàn toàn không còn ai nữa.

Dong chơi hồi lâu, cuối cùng căn đúng thời điểm trước ngày xuất quan trở về.

...

Một đoạn kí ức quan trọng cũng theo giấc mộng đi về, ngày ấy lão sư phiêu hồn. Là bị Lão Ma Vương áp chế, hắn dùng ta áp chế, cũng là lần đầu nghe tới Nghịch Chỉ Thiên...

...

Hai mắt mãnh liệt mở to. Ta thật đã hồ đồ mà quên mất một chuyện, thì ra là vì thế đó Thần Thiên Phong mới muốn thay ta hồn phi phách tán. Lão Trụ nói đạo hạnh không đủ cũng sẽ bị kết cục tương tự mà ta bất quá cũng chỉ là một tiểu yêu. Tu vi sư phụ truyền cho ta căn bản đều bị Thanh Khương thỉ ngọc hấp thụ hết. Hắn biết. Lại là ta không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.