Bên hồ truyền đến
tiếng khóc của nhi tử, quen thuộc, ta liền theo âm thanh tìm tới, kết
quả nhìn thấy tiểu Du Lạc. Thế nhưng đứa trẻ thấy ta liền bỏ chạy.
Ta vừa đuổi theo vừa gọi, lại không dám gọi lớn. Đứa nhỏ này chạy rất
nhanh. Ta đuổi tới Thước Minh Đài liền mất dấu. Cũng thật kì lạ, Kim Hoa vốn chọn nơi này mà mọc rất rậm rạp lại không chút dấu vết, hơn nữa lơ
lửng giữa không trung còn có một cửa động đề ba chữ lớn: Tán Hồn Cốc.
Thật kĩ lưỡng xem xét một lượt, ta sau đó mới tìm cách mà lên đó. Nửa ngày sau rốt cuộc cũng lên được.
Hai bên đường vào cốc có rất nhiều Kim Hoa mọc lại tỏa hương. Con đường
càng sâu vào trong càng sáng, lại ngày càng không chân thực, tựa hồ toàn bộ đều là mây ngũ sắc.
Ta cũng không biết đã đi bao lâu cuối
cùng tìm đến một căn động nhỏ, rất nhiều Kim Hoa, trên giường mây còn có một người đang nằm. Bạch y trắng toát thanh khiết không nhuốm chút bụi, kế bên còn có một tiểu hài tử dáng vẻ đang ngủ rất ngon.
Tiểu Du Lạc không mảy may cử động, cũng không khó gì để biết nó bất quá cũng
chỉ có thân xác, linh hồn đã sớm không còn nguyên vẹn mà thân xác ấy
đang bị Kim Hoa từng chút một làm cho tan biến.
” Nhi tử ấy vốn
là không sao, là nó tự nguyện theo tới. Vốn là Thần Thiên Phong...haiza
không ngờ đứa trẻ này bản lĩnh lớn như vậy.”
Ta nghe thấy tiếng nói kia liền quay lại. Thượng thần cổ đại La Dĩ này so với lời kể còn thân thiết hơn vài phần.
” Ngài...”
Thượng Thần nhổ một nhánh Kim Hoa, lại hỏi ta:
” Ngươi thấy không?”
Ta gật đầu.
” Ta vốn đã định đi rồi lại đoán định được kiếp nạn này của y, đắn đo một hồi mới quyết định lưu lại. Thật ra thần tiên cũng không phải không
dính điều lo ngại. Ta sống cũng không biết bao vạn năm, đạo lí này hiểu
rất rõ...”
Câu nói lấp lửng tới đây liền chuyển sang cái khác:
” Ta biết bản thân ngươi tới đây là để ngăn họa mấy vạn năm sau ma tử Thích Trụ gây ra, sửa mệnh cho Thần Thiên Phong.”
” Nhưng mà ta cái gì cũng chưa làm chàng đã thành ra thế này.”
Ta đau xót nhìn hai người đang bất động.
Thượng thần La Dĩ trầm giọng:
” Ngươi thật ra là đã sửa mệnh rồi. Không đến y đã hôi phi yên diệt rồi.”
Ta nghe xong một chút cũng không hiểu.
” Sao có thể?”
” Sáo kia vốn không phải Ngàn Vân mà là Thất Diệp.”
Trái tim như bị bóp mạnh, hai tay vô lực buông thõng:
” Nói vậy là ta hại chàng?”
” Không phải”
” Ta mặc kệ, nhất định phải cứu sống chàng!”
” Cũng không phải không có cách. Có điều chỉ có thể chọn một.”
Thượng thần La Dĩ nói xong liền biến mất.
Chọn một? Ta phải chọn ai?
” Ngươi có thể chọn cả hai.”
Tuế Nguyệt từ lúc nào đã đứng cạnh đó. Nàng đọc được suy nghĩ của ta?
” Đúng”
Ta không ưa nàng ta lắm, một hai câu liền nói vào chuyện chính. Mà chuyện chính đó nàng ta cũng chỉ nói một câu:
” Bỏ mạng ngươi, giữ lại bọn họ. Hài nhi kia cần linh hồn, Thiên Phong
cần máu từ Kim Hoa. Có điều Kim Hoa không có máu, hơn nữa sẽ ngày càng
hủy hoại các người. 49 ngày, sau đó tất cả đều vô ích.”
Nàng ta nói xong đi ra khỏi, ta cơ hồ còn nghe thấy một câu thách thức:
” Còn phải xem nha đầu ngươi tài giỏi đến đâu.”
Xem ta tài giỏi đến đâu?
Quả nhiên tiểu Du Lạc thân thể ngày càng trong suốt, Thần Thiên Phong ngày
càng bị hương Kim Hoa quấn lấy, bọc thành một lớp màng ngũ sắc. Thân Thể ta cũng bắt đầu ảnh hưởng. Nhưng là ngày càng khỏe mạnh.
Trong
đầu đột nhiên lóe lên. Phải rồi! Ta là yêu. Cứu tiểu Du Lạc cũng có thể
chỉ dùng phân nửa hồn phách, còn lại coi chừng vẫn dùng đủ. Nghĩ đoạn
liền xuất nửa hồn phách ra chui vào miệng tiểu hài tử.
Kim Hoa
ngậm huyết yêu quả nhiên chuyển sang đỏ, khí tỏa ra lại mang màu trắng,
từng chút hòa vào cơ thể Thần Thiên Phong, da thịt chàng có thể miễn
cưỡng coi là khởi sắc. Có điều máu của ta tới ngày thứ 7 đã không còn
lại bao nhiêu. Ngày thứ 10 sắc hoa bắt đầu trắng lại.
Ta toàn
thân đau như cắt, một chút sức lực còn sót lại liền ôm lấy tiểu hài tử
cho nó chút hơi ấm. Thân thể ta vốn dĩ sẽ không bị ảnh hưởng, có điều
một khi nhỏ huyết sẽ nhiễm kịch độc. Mặc dù Kim Hoa với yêu ma rất hữu
hiệu thế nhưng rất hạn chế sử dụng cũng vì lẽ đó.
Trong này vốn
là không phân biệt ngày hay đêm nhưng cũng mơ hồ tính đoán. Ngày thứ 13
thân thể Thần Thiên Phong lại bắt đầu biến sắc. Ta lúc này liền quyết
định, dù gì cũng là độc, chi bằng lấy độc trị độc. Hết sức nhổ Kim Hoa
làm bổ thực.