Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 30-3: Vũ khúc cáo biệt (3)



Nửa đêm, tẩm cung hoàng thượng dữ dội bốc cháy. Lửa dập thế nào cũng không tắt. Trong biển lửa, Liêm Trương khí chất vẫn rất bình tĩnh nhìn ta, lại một hồi mới cất tiếng, giọng điệu có chút lạnh nhạt:

” Ngươi là ai?”

Ta vốn đã đoán định hắn sẽ hỏi câu này nhưng mà vẫn có chút lúng túng:

” Ta không phải người.”

” Yêu? Vì sao muốn giết ta?”

Biểu hiện của hắn là đang giận ta sao? Dù gì hắn cũng giúp ta một mạng, sao có thể làm hại hắn? Ta vội vàng giải thích:

” Ngươi đừng hiểu nhầm, ta là đang giúp ngươi. Ngươi vốn không thuộc về nơi này.”

Sau một hồi đắn đo liền đem toàn bộ kể cho hắn nghe. Hắn cũng chỉ thở một hơi, nhỏ giọng:

” Thì ra là vậy.”

Ta lại hướng hắn nói thêm vài câu:

” Kì thực là muốn cho ngươi thêm chút thời gian, nhưng mà ta đang có việc không thể lưu lại nơi này lâu. Ngươi thông cảm cho ta.”

Liêm Trương gật đầu.

Trời đêm bỗng dưng bừng sáng lên mãnh liệt. Chúng ta bước ra, đi xuyên qua đám phàm nhân đang tất tả dập lửa. Ngạn Mạc và Lịch Niên dẫn theo một toán thiên binh tới đón.

Ta ngạc nhiên hỏi bọn họ:

” Sao biết đêm nay chúng ta rời khỏi?”

Lịch Niên lập tức lên tiếng, phô trương:

” Ngươi nghĩ bổn thần là ai.”

Ta nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ. Liêm Trương trái ngược nhìn Lịch Niên không có phản ứng gì. Nàng ta nhìn thấy hắn cũng chỉ biết trốn sau lưng Ngạn Mạc. Ngạn Mạc không để ý, hướng ta trêu chọc:

” Tiểu nha đầu làm việc cũng thật là năng xuất.”

Ta liếc Liêm Trương một cái sau đó miễn cưỡng gật đầu.

Chúng ta về tới Cửu Trùng Thiên liền thấy Trụ Xích lão sư tươi cười đứng đón. Ta nhìn râu tóc bạc phơ không khỏi phì cười. Thật không biết khi nào mới là hình dáng thật.

Trụ Xích quân vỗ vai Liêm Trương:

” Hảo đệ tử!”

Liêm Trương cúi đầu, chắp tay hành lễ:

”Sư Phụ.”

Cả người ta ngơ ra một khối, không hiểu gì. Bọn họ là quan hệ Sư đồ khi nào? Lại nghe Trụ Xích lão sư chu đáo phân phó:

” Ngạn Mạc, ngươi hãy cử một người xuống phàm tạm thời thay tiểu Liêm giải quyết công sự.”

Liêm Trương khẽ cau mày, hiển nhiên không thích cách gọi tiểu Liêm kia. Đã vậy sẽ gọi hắn là Liêm tiểu Trương cho hắn tức chết. Ai ngờ hắn nghe xong nửa điểm phản ứng đều không có. Đành có chút chán nản hướng Lịch Niên mà nói:

” Đại Lịch ta qua chỗ ngươi ở tạm.”

Lịch Niên liền đáp ứng:

” Tiểu Y ta liền đáp ứng cho ngươi, còn đang lo Cung Minh Gíác của ta bị bỏ hoang. Cũng phải cảm ơn ngươi. Ta lúc này yên tâm về nhà chồng.”

Mấy chữ cuối có chút ngượng ngịu. Ta toàn thân mệt mỏi thế nên không nói nhiều, hành lễ một lượt liền rời đi.

Cung Minh Giác này cũng thật an tĩnh, kết quả khiến ta ngủ mất bảy, tám ngày. Ngày thứ chín vừa tỉnh dậy đúng lúc nhìn thấy Lịch Niên bê một bát thuốc tẩm bổ liền xúc động uống lấy, kết quả miệng lưỡi bỏng rát, liên tục xoa qua lại. Lịch Niên nhìn ta có chút buồn cười:

” Nha đầu ngươi cũng thật giống mấy tiểu hài tử.”

Ta nguýt nàng ta một cái:

” Ngươi cũng nên giống tiểu hài tử một chút đại chiến thần mới thích.”

Hai mắt nàng ta sáng long lanh:

” Ngươi nói thật sao?”

Ta mãnh liệt gật đầu. Nàng lại vội vã ra về.

Mấy ngày sau thân thể ổn định mới ra ngoài đi dạo. Minh Giác này không có hồ sen bù lại có những loại hoa lạ. Ta hầu như không biết tên, thế nhưng hương vị này quả thật rất tốt.

Phía sau hoa viên có trồng hai cây liễu lớn gần nhau, ước chừng có thể mắc võng.

Đang suy nghĩ bỗng thấy Ngạn Mạc từ xa tới. Đợi y tới gần mới cúi đầu hành lễ. Y gật đầu.

” Ngươi thân thể đỡ hơn chút nào chưa?”

” Tốt hơn rất nhiều rồi.”

Miệng nói, tay lại nhặt một nhánh liễu rụng trên mặt đất đem cuộn tròn lại.

” Lịch Niên gần đây có tốt không?”

Ngạn Mạc không hiểu sao bày ra khuôn mặt kì lạ, một lát mới nói:

” Tiểu Lịch, mấy nay rất lạ, hành động thực giống nữ hài tử, lại hỏi ta có thích không?”

” Vậy ngài có thích không?”

” Ta... đơn nhiên là thích.”

” Thế là tốt rồi.”

” Ngươi cảm thấy là tốt ư?”

Ta liền gật đầu. Phu thê nhà này cũng thật là dễ dụ.

Ngạn Mạc hình như đang muốn nói gì nhưng còn chưa nói đã thấy một nữ nhân nhảy bờ tường vào, lớn tiếng gọi:

” Niên tỷ tỷ, ta tới chơi với tỷ.”

Ta nhìn khuôn mặt nữ nhân liền thấy cùng ta giống nhau như đúc. Bất quá lúc ấy chỉ biết trốn sau lưng Ngạn Mạc.

Nữ nhân nhìn thấy Y liền cúi đầu hành lễ. Ngó nghiêng hồi lâu liền hỏi:

” Nô tì làm phiền hai người sao?”

Ngạn Mạc thẳng thắn gật đầu.

” Vậy nô tì đi trước.”

Y lại tiếp tục thẳng thắn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.