Thời điểm đó, chiếc trực thăng của Tần Mặc bay thẳng từ New York đến Vancouver. Bà chị này của hắn, vì Tần Gia đã chịu khổ nhiều, bây giờ lại phải đi hầu hạ tên anh rể ăn bám kia, thật khiến hắn muốn giết người!!
" Lão Đại, Đại phu nhân đang ở Biệt Thự trên núi. " - Xích Long thở dài, Lão đại nhà anh ta, hô phong hoán vũ, cả đời chỉ làm quen những thứ đen tối nhất của xã hội, kể cả tình thương, cũng là nhận được từ Đại Phu Nhân và Nhị Phu Nhân.. Xích Long hắn theo chân lão đại từ nhỏ, hắn hẳn là may mắn, là nhờ lão đại cứu vớt cuộc đời hắn, nhờ lẽ gì, nhờ lối chi, hắn cũng không còn muốn nhớ... quãng thời gian khủng khiếp nhất cuộc đời hắn.. Một đứa nhỏ lôi thôi lết thếch giữa hàng vạn xác người, Chiến Tranh .....
" Im miệng!" - Tần Mặc phả ra hơi thở lạnh lẽo, lại là Biệt thự trên núi, chưa lúc nào thấy chị ta rời bỏ hắn.
" Vâng!"
" Cô ta thế nào rồi? " - Tần Mặc nhắm nghiền mắt, hắn thực không muốn nghĩ đến người chị này một giây nào nữa.
" Cô ta..? " - Khoé mắt Xích Long lộ ra ít nhiều nghi hoặc nhìn thẳng vào Tần Mặc.
" Con nhóc Họ Âu Dương kia!" - Nói tới đây, phím môi Tần Mặc khẽ giãn ra, cô gái này thực thú vị, cô ta không là Đồ Tốt, thì cũng có thể gọi là Cực Phẩm... Hắn quả thực rất thích con chim nhỏ này, rất quý hiếm!
" Vâng, theo như Nhị Gia báo lại, cô ta vừa tỉnh dậy đã tìm cách trốn ra khỏi Phạm Vi của Tần Gia, bây giờ là Tam Gia là người phụ trách đi tìm cô ta..! " - Xích Long ở phía đối diện báo cáo thông tin cho hắn.
" Trốn rồi sao? " - Tần Mặc khẽ cười, khoé mắt của hắn lộ ra vẻ thích thú, còn có tức giận.
" Vâng, theo như Nhị Gia báo cáo, cô ta khi tỉnh dậy đã kiếm cớ là đi dạo, sau đó đã vòng qua khu rừng gần đó, chạy đến khu vực khác. "
" Không sao, cứ để cô ta trốn đi, cô ta trốn càng lâu,... thì tội của cô ta liền càng nhiều. " - Tần Mặc khẽ sửa lại chiếc nhẫn được đeo trên ngón cái của hắn.
-----------
Dương Dương khi đó...
Cô bây giờ cảm thấy rất may mắn, bị canh gác nghiêm ngặc, cuối cùng cũng cho cô đi dạo một quãng, sau khi đi dạo, định quay trở về thì thấy một khu rừng không lớn lắm, liền men theo mặt trời mà chạy trốn *.
* Khi bị lạc có thể dùng mặt trời để xác định phương hướng, buổi sáng thì mặt trời ở hướng đông, còn khi về chiều về hướng tây, cứ xác định là đêm hay ngày thì sẽ xác định được sẽ đi đâu.
Cô bây giờ phải làm sao đây...? Cô không có tiền, còn điện thoại... cũng bị tên điên kia bẻ nốt... lúc bị Tần Mặc bắt, cô vốn dĩ là có mang theo tiền, cũng có mang theo thẻ, cũng như bộ đàm, nhưng mà, khi đi lại vội quá, quên mang theo cả rồi..... Hiện tại, trên người cô hình như cũng không có thứ gì.. quý giá.. Thứ Quý Giá....
A? Trong đầu Dương Dương xoẹt lên một ý nghĩ, đôi giày cô đang mang, còn có cả bộ đồ này nữa, tất cả đều là của Tần Gia... Đây chắc không phải là đồ giả chứ? Rõ ràng là hàng hiệu mà?
Dương Dương nghĩ xong liền đi tìm một cái mall gần đó, nhìn có vẻ như không thể bán được đồ, Cô lượn vòng quanh các cửa hàng, tìm cách mà đi bán bộ đồ cô đang mặc này... nhưng đây là New York, không phải Trung Quốc, phiền nhất là không thể bán được....
" Ah!~" - Bản tính xấu xa của Dương Dương nổi lên... Đúng là vậy, lâu rồi cô hình như chưa sử dụng cái này nha....... Là Cướp đó ~
Nghĩ rồi lại làm Dương Dương liền kéo một tên thanh niên người Châu Á, có thể nói nhìn như là người Trung Quốc cách cô không xa vào một góc, tên này hình như là trên cái tuổi trẻ vị thành niên, có thể được, nếu không, một Sát Thủ hạng S như cô lại đi trấn lột một đứa nhóc, đúng thật là chẳng ra gì..
" A! Cô làm gì thế?? " - Tên nhóc kia vẻ mặt đầy ngơ ngác, còn trợn mắt nhìn Dương Dương.
" À, tôi muốn chúng ta có thể thương lượng một cách đúng đắn..! " Dương Dương đưa ngón tay trắng như ngọc lên chặn môi chàng thanh niên nhỏ kia, thật giống con nai nhỏ ah?
" Được rồi, lý do chính tôi chặn cậu.. là bởi vì tôi đang cần một ít tiền, tôi cần liên lạc với một người bạn của tôi..! " - Dương Dương đưa mắt hợp tác, cậu nhóc này không phải là nghĩ cô đang tống tiền đấy chứ?? Vì nếu thế thì nhóc nghĩ thế thì đúng rồi đấy =))
" Tiền.. tiền á? "
" Ừm, tôi đang cần một ít, nếu cậu đưa tôi một ít, tôi sẽ thả cho cậu đi! "
" Nhưng tôi có thể cho cô mượn điện thoại mà, có cần phải chặn tôi lại như thế này không?? " - Cậu nhóc điển trai này.. phát ngôn giống như là... thực sự trong trắng a..
Dương Dương à... mày điên rồi... đến một đứa nhóc tâm tư ngây thơ trong trắng thế này mày cũng có thể trấn lột à???...
" Xin.. xin lỗi " - Dương Dương ngượng đến chín mặt, liền thả cậu nhóc rồi một mình chạy đi.. Ôi trời ơi... con đã làm gì với đứa nhóc này thế này....
" Khoan đã.. Chị có thể đọc số điện thoại cho tôi, tôi có thể giúp chị liên lạc với người ta!!" - Cậu nhóc kia được Dương Dương thả ra thì liền chặn Dương Dương lại, tình huống bây giờ chẳng khác gì bàn cờ bị lật lại. Cậu nhóc này thân hình cũng khá rắn chắc, nhìn so với chiều cao bình thường của nam giới thì cũng không được gọi là cao lắm, nhưng cậu ta hình như là cao bằng cô.
" Ôi thật là... Nếu như tôi có số điện thoại của người ta, tôi cũng không muốn phải chặn cậu lại cướp tiền!!" - Dương Dương cau mày nhìn tên nhóc đó, khi không lại muốn giúp đỡ cô rồi??
".. Tôi nghĩ tôi có thể giúp chị, chị đưa tên người đó cho tôi, tôi sẽ tìm người đó cho chị!!" - Tên nhóc kia là ý gì đây?? Người trên trái đất này có hơn 7 tỷ người đấy, chẳng phải chỉ là một người qua đường thôi sao..? Hay là siêu nhân thế???.
" Cậu... cậu.. Tôi hỏi cậu làm thế nào mà tìm ra được, cậu có siêu năng lực à?? " - Dương Dương trợn mắt nhìn cậu ta... Đây là đùa sao??
" Thế tôi nghĩ chắc chắn chị không biết trên thế giới có hơn 7 tỷ người tổng cộng, nhưng Trung Quốc chỉ có 2 triệu người, và cũng sẽ tốt hơn nếu người chị đang tìm ở một nước nào ít dân hơn!"
" Cậu có điên hay không thế? Cậu vì một người không quen biết mà sàn lọc hơn 2 triệu người?? Ôi điên lên mất..!! "
" Điều này không dễ nhưng thực ra không quá khó đối với tôi, chỉ cần sàn lọc là nam hay nữ, cộng thêm tên, nhóm máu, thông tin cá nhân,...., Đương nhiên là sàng lọc được không ít! " - Tên nhóc này nói tự tin như vậy.. địa vị chắc chắn là không thấp, tài năng thật sự cũng không tầm thường, khi nói tới vấn đề quan trọng sẽ trở nên khác hoàn toàn với bộ dạng ngây thơ lúc ban đầu!
" Nhưng cậu là nói như vậy, có phải tìm được thông tin thôi hay không? Nếu như chỉ tìm về tài liệu thông tin thì cũng vô dụng!" - Dương Dương liếc mắt nhìn tên nhóc đó, đúng vậy, nếu chỉ tìm được thông tin thì cô giao thông tin ra làm gì, khoan đã, nếu tên nhóc này muốn mình đưa thông tin để nó tìm thông tin?? Cái quái gì??
" Không phải là vậy, tôi đi sẽ cần thông tin của anh ta, từ đó mới lần ra được thông tin chính sở, rồi tiếp theo là số điện thoại, không phải anh ta không có số điện thoại đấy chứ? "
" Có! Có, cậu ta có số điện thoại, cũng có điện thoại!" - Dương Dương thầm nghĩ trong lòng, may quá, tên đó có đi mua điện thoại...