Liên tục mấy ngày vợ chồng Bác Văn bận tới lui nông trang của Alex ở Giang Tây để theo dõi việc thu hoạch thảo mộc và vận chuyển về xưởng sản xuất. Hôm nay cả hai mới ghé qua công ty một chuyến. Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Thư Di lại cứ đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường nãy giờ. Bác Văn thấy lạ liền đến bên ôm lấy vòng eo nhỏ
_Em mệt à ?
Thư Di nén tiếng thở dài, chỉ cười nhẹ, đúng là cô có hơi thiếu ngủ vì mấy ngày bận rộn vừa rồi
_Để anh đưa em về.
_Không, em tự đi taxi được mà. Ở đây còn rất nhiều việc cần đến anh.
_Vậy để anh gọi Việt Bân đến đón em.
Thư Di định phản đối, nhưng Bác Văn tỏ ra rất cương quyết
_Nghe lời anh. Có Việt Bân đi cùng em, anh mới yên tâm.
Thư Di trong lòng cảm nhận được sự lo lắng của anh nên là không đôi co nữa.
Ít phút sau, cô đã yên vị ở ghế sau trong chiếc Porsche trắng. Thư Di nhìn quang cảnh hai bên đường lướt qua từ từ, chợt nhận ra một dáng hình quen thuộc. Là Khương Du ! Cô ta đi ra từ một nhà hàng cùng với một người đàn ông. Thư Di ngoái lại nhìn cho kĩ, hình như cô đã thấy mặt người đàn ông đó ở đâu rồi.
_Thiếu phu nhân, có xe bám theo chúng ta.
Nghe Việt Bân lên tiếng, Thư Di hơi giật mình nhìn lại phía sau
_Lâu chưa A Bân ?
_Từ lúc rời công ty thưa thiếu phu nhân.
Vậy là đúng chiếc xe mà Thư Di đã nhìn thấy lúc ở trong văn phòng. Cô đã để ý nó từ lúc hai vợ chồng từ sân bay về, sau đó xe cứ đậu lại ở gần công ty như chờ đợi.
_Cứ lái thêm một đoạn nữa, sau đó tìm chỗ tấp vào lề.
Việt Bân làm theo lệnh, quả nhiên khi chiếc Porsche bật tín hiệu xin tấp vào lề thì ở phía sau cũng có một chiếc Mercedes Benz màu đen xin dừng lại.
_Ra xem đối phương là ai nào.
Thư Di cong môi mỉm cười, tự mở cửa xe bước xuống, đi ngược lại hướng chiếc xe kia. Việt Bân cũng nhanh chân theo sau sát nút. Trêи xe Mercedes, một người đàn ông đứng tuổi cũng vội vàng đi xuống. Thư Di nhận ra ông ta chính là người đi cùng Lý Hâm Bằng vào hôm họ đụng nhau ở nghĩa trang.
Người đó cúi chào Thư Di, gương mặt nở nụ cười niềm nở
_Hạ tiểu thư, đã kinh động đến cô.
_Lý lão gia bảo chú theo dõi tôi sao ?
_Thật ra Lý lão gia chỉ muốn phiền Hạ tiểu thư bớt chút thì giờ.
_Nếu tôi không đồng ý ?!
_Hạ tiểu thư, tôi...
Thư Di nhìn thấy điệu bộ lúng túng của ông ta thì cũng không muốn làm khó nữa. Dù sao ông ta cũng chỉ là làm theo lệnh của chủ
_Thôi được rồi, chú đi trước dẫn đường đi.
_Vâng, Hạ tiểu thư, vậy phiền cô.
Người đàn ông nghe cô nói như vậy thì mừng ra mặt, vội vàng vào xe lái đi. Lúc đầu khi được Lý Hâm Bằng giao cho nhiệm vụ này, ông ta cũng vô cùng đau đầu. Mấy hôm nay, hai vợ chồng họ bận rộn, lại như hình với bóng, khiến ông không tài nào tiếp cận được. Mãi mới chờ được hôm nay, nhưng không ngờ lại cứ vậy mà thuận lợi mời được Thư Di.
Hai chiếc xe đi vào bãi đỗ của một nhà hàng cafe nhỏ. Bên trong nội thất bày trí theo kiểu cổ điển, nhẹ nhàng.
_Hạ tiểu thư, xin mời lối này.
Người đàn ông kia đi trước dẫn đường, cứ thế đi thẳng vào trong. Thư Di để ý hình như nhân viên ở đây đều quen thuộc với ông ta, chắc có lẽ Lý Hâm Bằng là khách quen. Tới trước một căn phòng, ông ta gõ cửa rồi mở ra
_Xin mời Hạ tiểu thư.
Thư Di cùng Việt Bân đi vào trong, còn người đàn ông kia đóng cửa lại, ở ngoài canh chừng. Hâm Bằng nhìn ra cửa, như thấy lại một Triệu Đình năm 23 tuổi, trong lòng cứ dấy lên niềm xúc cảm kì lạ, giọng nói cũng run run
_Con...tới rồi !
Thư Di đi tới bàn, ngồi xuống đối diện. Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn thấy không thoải mái cho lắm.
_Con muốn dùng gì ?
_Ngài Lý tìm tôi có chuyện gì muốn nói ?
Thư Di trả lời bằng một câu hỏi khác. Hâm Bằng biết cô không vui vẻ gì. Cũng may lúc đó cửa lại mở, một cậu phục vụ mang vào một tách cà phê latte và một miếng bánh ngọt. Đây là Hâm Bằng không biết cô ưng gì, cũng nghĩ là cô sẽ không chịu ăn nên đã tự ý dặn dò phục vụ chuẩn bị sẵn. Thư Di cũng chẳng ý kiến gì, tiếp tục nhìn người đối diện, chờ đợi câu trả lời.
Hâm Bằng hết nhìn cô lại nhìn lên Việt Bân đang đứng bên cạnh, trông anh bây giờ rất nghiêm nghị, sắc diện lạnh lùng đáng sợ. Thư Di liền hiểu ý
_A Bân là thân tín của tôi, ngài Lý xin cứ tự nhiên.
Hâm Bằng bây giờ mới tạm yên tâm. Ông nhìn cô gái trước mặt, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Ông gần như đã chắc 99% cô là ai, nhưng thực tâm vẫn muốn được nghe lời xác nhận
_Con chính là Hạ Kim Hoa, con gái của Hạ Quân Tường và Triệu Đình ?
_...
Câu hỏi mà cũng như khẳng định, chỉ đích danh người nghe. Thư Di không trả lời vội, mặt cũng không biểu cảm gì, chỉ như đang quan sát. Những giây im lặng trôi qua thật dài đáng sợ. Thư Di nhàn nhã cầm muỗng xắn nhẹ một mẩu bánh nhỏ cho vào miệng, sau đó lại nâng tách lên hớp một ngụm. Xong hết mới nhìn thẳng vào mắt của Hâm Bằng, vô cùng dứt khoát
_Không !
Hâm Bằng nghe tim mình hẫng đi một nhịp. Từ hôm xuất viện, ông luôn đau đáu trong lòng. Bao nhiêu năm rồi, ông thậm chí tưởng đã quên mất, người cũng đã ra đi, Hạ Quân Tường, Triệu Đình, Hạ Kim Hoa và cả Chương Khởi Nguyệt, chỉ còn mình ông cứ ôm mối dằn vặt sống đời cô độc.
Vậy mà hôm nay người chết thực đã trở về. Không, phải nói là người tưởng đã chết mấy chục năm nhưng thực ra vẫn còn sống, khiến ông bàng hoàng kinh hãi. Hâm Bằng lại nhớ tới lời của Hạo Thiên, không biết con ông sẽ phản ứng thế nào nếu biết về cuộc gặp riêng này.
Thư Di biết rõ trong lòng ông đang rối như tơ vò, cô cũng chẳng hơn gì. Nhưng né tránh không phải là cách, phải trực tiếp đối diện thực tế để giải quyết
_Hạ Kim Hoa, con gái của Hạ Quân Tường và Triệu Đình mà ngài nói đã chết cùng với cha mẹ trong trận hỏa hoạn năm đó. Người ngồi đây bây giờ là tôi, Hạ Thư Di, một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, không họ hàng thân thích. Không biết tôi nói như vậy, ngài Lý đã hài lòng chưa ?
_...
Đó là sự thật, Hạ Thư Di cô từ lúc biết nói chỉ gọi mỗi mình Lục Kiến Quốc là ba. Cũng chính ông đã tạo nên một Hạ Thư Di như hôm nay. Đối với cô, ông chính là người tái sinh. Vì vậy mà cô cũng chẳng ngại ngần chối bỏ thân phận Hạ Kim Hoa.
Hâm Bằng nghe chua xót dâng ngập lòng, ông đã hiểu ẩn ý trong câu trả lời của cô. Cảm giác phải nói là mất mát đau đớn. Phải rồi, năm đó, ông đã không cứu được Triệu Đình và Hạ Quân Tường. Mười năm sau, ông cũng không cứu được Chương Khởi Nguyệt, người vô dụng như ông, mặt mũi nào mà còn muốn nhận người. Mắt ông bỗng cay cay, không dám nhìn người trước mặt nữa
_Ta xin lỗi con...
Thư Di không muốn ở lại thêm phút nào nữa, cô liền đứng dậy
_Những gì cần nói chỉ có như vậy, tôi bây giờ chính là con dâu nhà họ Lục, hi vọng ngài Lý sẽ ghi nhớ. Chúng ta tốt nhất đừng bao giờ gặp lại. Tôi không muốn sai lầm của người đời trước lại bắt thế hệ sau phải liên lụy. Tôi xin phép đi trước.
Thư Di nói xong thì cúi chào rồi quay gót dời đi. Hâm Bằng buồn bã nhìn theo, lòng nặng trĩu niềm ân hận muộn màng. Bất ngờ cánh cửa mở ra, Gia Hân hùng hổ xông vào, đằng sau là Vĩ Thành, còn có thêm mấy tên vệ sĩ. Vừa nhìn thấy Thư Di, cô ta liền chặn lại
_Hồ ly tinh, cô rốt cuộc có âm mưu gì ?
_Gia Hân, không được vô lễ !
Hâm Bằng đứng bật dậy, sự xuất hiện của đám người mới tới khiến ông khó chịu. Gia Hân liền giãy nãy lên
_Kìa ba, sao ba lại bênh vực cho cô ta. Ba không sợ anh Hạo Thiên biết chuyện sẽ buồn lòng sao ?
Gia Hân cố tình nhắc đến Hạo Thiên để làm ba chồng dao động. Vĩ Thành cùng hùa theo con gái
_Anh Bằng, Gia Hân cũng vì nghĩ cho tình cảm cha con của anh thôi. Hạo Thiên mà biết anh gặp riêng cô ta chắc chắn sẽ không để yên đâu.
_Chuyện đó không tới lượt các người quản !
Hâm Bằng tức giận nạt ngang, Vĩ Thành hơi chột dạ, nhìn qua Gia Hân. Gia Hân cũng hơi lo nhưng liền chuyển mục tiêu sang người trước mặt, lời nói đầy ý cay độc
_Còn cô, sao không lo làm Lục thiếu phu nhân mà còn chạy tới đây ? Hay là một mình Bác Văn vẫn không đủ đáp ứng nên muốn dụ dỗ cả ba chồng tôi ?
Lời này nói ra chỉ vừa đủ nghe. Hâm Bằng ở cách một khoảng, không nghe rõ lời con dâu, chỉ thấy Thư Di nhếch môi khinh bỉ, chồm tới thì thầm vào tai Gia Hân
_Tôi chính là cảm thấy không đủ, nhưng người tôi muốn là chồng cô, Lý Hạo Thiên !
_Cô...
Gia Hân trợn tròn mắt, cơn tức giận dâng lên tới cổ làm nghẹn lời muốn nói. Thư Di thích thú nhìn cô ta đỏ mặt tía tai mà không thể làm gì, tiếp tục buông lời khích bác
_Dù sao, phu nhân Lý tổng cũng đã từng ăn nằm với Bác Văn, vậy chi bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi qua lại cho công bằng, có được không ?
Ánh mắt Thư Di bây giờ tràn đầy ác ý châm chọc, Gia Hân quả nhiên bị trúng kế, giơ cao tay dùng hết sức lực tát thẳng vào mặt Thư Di một cái như trời giáng