Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 125: Vấn đề rối rắm (3)



Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên ôm bụng, mày nhíu lại một chỗ, vô cùng khổ sở: "Ưm..... Ta, ta đau quá..... còn muốn đi....."

"Chết tiệt, Tiểu Đào tử, nàng còn tiếp tục giả vờ."

Nạp Lan Lân khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, con mắt khẽ nheo tà tà liếc người nằm phía dưới: "Tiếp tục giả vờ cho trẫm!!!"

Mặc Ngưng Sơ: "....." =_=|||

Nàng lúng túng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tay vẫn đặt trên bụng, xoa hai vòng mới đỡ hơn, trốn trong chăn, lộ ra đôi mắt to, bộ dáng hết sức dịu ngoan: "Bệ hạ, bớt giận....."

"Bớt giận?" Nạp Lan Lân vén chăn mỏng lên, sau đó dùng hai tay nâng gương mặt nữ nhân cực kỳ cứng đầu cứng cổ này lên, đem cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ép vào trong, khiến nó cong lên, ánh mắt như kiếm, làm cho trái tim nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ thấp thỏm, hắn híp mắt, cãi nói: "Lúc nàng gây chuyện, sao không nghĩ đến để cho ta bớt giận? Hả?"

Mặc Ngưng Sơ làm bộ đáng thương chớp chớp đôi mắt ngập nước, miệng bị bóp méo chỉ phát ra được thanh âm "ô ô", Nạp Lan Lân âm u trừng mắt nhìn nàng, mới bỏ nàng vào trong chăn: "Hôm nay nếu nàng không nói rõ lý do, từ nay về sau, tịch thu chức vụ Ngự sử của nàng, theo ta trở về, làm một giai nhân nho nhỏ ngoan ngoãn ngây ngốc trong Ngưng Lộ cung, không được đi đâu cả!"

Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa liền xông lên ôm lấy đùi đối phương khóc lóc, chỉ ngại lúc này đang nằm trên giường, ôm bắp đùi có chút khó khăn, chỉ có thể đổi thành ôm cánh tay, thản nhiên rúc đầu, toàn bộ bám người hắn, run rẩy nói: "Gia, người nhất định phải nghe tiểu nhân giải thích!"

Nạp Lan Lân mím môi, tròng mắt đen lạnh lẽo liếc nhìn nàng.

"Đêm qua bách quan tụ tập đế đô, chuẩn bị yến tiệc hôm nay, tiểu nhân nhận được tin, Tri huyện các nơi quan trọng cũng đến đây, mà gần đây Mạn thành chịu ảnh hưởng của lũ lụt, ngân lượng triều đình phân phát xuống chậm, Tri huyện Mạc thành về trước gặp vua, thỉnh cầu trợ giúp! Nhưng vốn nên nghèo túng, dọc đường đi hắn lại ngồi thuyền xa hoa, trước khi vào Hoàng thành, hắn lại đổi thành một thân mộc mạc, khiêm tốn vào thành —"

Mặc Ngưng Sơ rưng rưng đem cánh tay ôm chặt hơn, sau đó lại dứt như con mèo nhỏ bò đến trên người hắn, thấy Nạp Lan Lân không cự tuyệt, nặng nề thở ra một hơi, ngước đầu tiếp tục nói: "Mà ta kêu Thu Nguyệt cả đêm đi theo hắn, lại phát hiện hắn vào một nhà dân, nhìn như bình thường, cũng là không bình thường, ta lại cả đêm đi tra xét sổ ghi chép nhân khẩu đế đô, phát hiện một số nhà dân đấy thuộc sở hữu các hộ nông dân bình thường, nhưng cố tình những tên ghi trên đấy, ta lật xem tài liệu từng hộ mà hộ bộ đưa đến, cùng tên với chủ nhân ngôi nhà này lại có đến mười hai bộ, cứ coi như trùng tên trùng họ thì thôi, nhưng cố tình bản ghi chép đăng ký lại ghi cùng một ngày, phân bố rải rác ở phạm vi xung quanh, ta lập tức cho ám ảnh theo dõi --- chàng đoán xem ta thấy được ai?"

Nạp Lan Lân híp mắt nhìn chằm chằm nàng: "Trẫm phát hiện, Ngưng phi của trẫm không chỉ là nhân tài trong việc nhớ mặt người đã từng gặp qua, còn lại một người thông minh thích thừa nước đục thả câu."

Mặc Ngưng Sơ rối rắm với đồ nam nhân keo kiệt không biết nói giỡn này, bỉu môi nói: "Ta nhìn thấy chính là nam nhân tên Tư Vũ, kẻ trông coi quốc khố tài vụ phủ Thái Khanh, chức vị hắn không cao, nhưng cũng trực thuộc bộ tài vụ phủ Thái Khanh, một bộ phận công văn quan trọng cũng sẽ qua tay hắn. Đi cùng với một người vô danh dưới trướng Thập nhị vương gia, trong lúc ta xông vào Thập nhị vương phủ lúc đêm khuya không cẩn thận nhìn thấy gương mặt hắn, tuy chỉ một lần nhưng tuyệt sẽ không sai. Hai người này mặc dù không tiến vào một gian nhà giống nhau, nhưng lúc đi ra lại đi ra từ hai ngôi nhà khác hẳn."

Mặc Ngưng Sơ híp mắt, trầm giọng nói: "Đây có thể nói rõ cái gì —— chỉ có thể nói rõ đế đô hoàng triều Xuyên Hạ, bị người đào lỗ ngầm vô số! Liên miên không ngừng, mà những người đó đang âm thầm giữ kín, mưu đồ chuyện  bí mật không để cho ai biết, chờ có ngày, vùng đất dưới chân chàng không thể chịu được trọng lượng của chàng nữa, lúc đó sẽ —— ‘rầm’! Hủy diệt mọi thứ của chàng!"

Nàng nói đến khô cả miệng, đang muốn tìm nước uống, đem những phát hiện gần đây của mình nói rõ cho nam nhân bên cạnh nghe, lại thình lình ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của hắn, ngay lúc này, hắn đang yên lặng nhìn nàng, an tĩnh, thâm thúy, ánh sáng nơi đáy mắt chậm rãi lưu động, giống như muốn hút cả người nàng vào.

Lông mi Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó lại cười hắc hắc thiếp lên: "Gia..... tiểu nhân vừa rồi nói hơi nhiều, người đừng để ý....."

Nạp Lan Lân thở dài một tiếng, nâng hông của nàng, ôm nàng vào trong ngực, "Tiểu Đào tử, nếu có thể, ta hi vọng nàng có thể ngốc đi một chút."

"....." Đại gia, đầu óc của ngài có chỗ nào bị phân dính vào sao? (-_-)

Nạp Lan Lân trầm mặc, ánh mắt dừng lại thật lâu trên mái tóc đen nhánh của nàng, tay nhè nhẹ nâng một lọn lên, đặt xuống một nụ hôn: "Tiểu Đào tử, nàng chỉ là một cô gái."

"....." Nhưng nàng càng được việc hơn so với nam nhân.

"Nếu nàng gặp phải nguy hiểm, ta tình nguyện dùng một lồng chim nhốt nàng lại, đặt phía sau ta, nàng là nữ nhân của ta, chỉ là nữ nhân của ta, ta cho nàng quyền lực, là để nàng có thể bảo vệ mình, mà không phải để nàng đi mạo hiểm....." Thanh âm của hắn trầm lắng sâu kín, nhưng lại giống như một cành đào sai trĩu quả, cũng gặt hái lòng của nàng, tai nàng đỏ một chút, cũng không nghĩ đến ngữ điệu hắn đột nhiên vòng vo, khẽ nói lời vô cùng nguy hiểm: "ví dụ như chuyện ‘xông vào Thập nhị vương phủ lúc nửa đêm’ ——"

Chín chữ ở giữa được hắn nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng, giống như muốn đem lời nói trong miệng nàng cắn vụ nát, Mặc Ngưng Sơ kinh hoàng lui về phía sau, lại bị hắn bắt được cái cổ, nhấc đến trước mặt như con thỏ.

Hắn híp mắt, không nhúc nhích nhìn nàng: "Những chuyện này ta sẽ từ từ tính sổ với nàng, nàng chuẩn bị trước đi, không được giấu diếm cái gì."

Mặc Ngưng Sơ gật đầu như bằm tỏi.

Mà một phút sau, Nạp Lan Lân cười khẽ, khóe môi xinh đẹp cong lên trên gương mặt hoàn mỹ, ánh sáng trong con ngươi như viên trân châu đen tỏa ra bốn phía, thiếu chút nữa khiến đôi mắt Mặc Ngưng Sơ hoảng hốt, một dự cảm xấu bỗng tăng vọt ——

"Vậy ái phi, trước tiên nàng nên giải thích ý nghĩa đằng sau câu ‘thật xin lỗi’ kia đi chứ."

—— Quả nhiên, Ma vương tức giận, hơn nữa rất tức giận!

Mặc Ngưng Sơ cười hắc hắc, mang vẻ mặt cười làm lành nói: "Bẩm gia, đó là bởi vì lúc đấy đầu óc tiểu nhân bị phân dính vào....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.