Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 137: Ký ức khi còn bé (3)



Đêm lạnh như nước.

“Bệ hạ.” Thường Tự nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Dừng một chút, rồi lặng yên đi lên phía trước, phủ thêm một tấm chăn mỏng lên người đàn ông trong Ngự thư phòng, lại bưng lên một chén canh nấm tuyết nấu đường phèn, nhẹ nhàng đặt ở trên góc bàn viết.

Nạp Lan Lân đang dùng tay chống trước trán, bóng tối như thác nước buông xuống, mà hai mắt hắn khép hờ, tựa như đang ngủ.

Thường Tự chuẩn bị bỏ xuống canh nấm tuyết rồi rời khỏi, nhưng dường như lại động đến cái người đang ngủ kia, lông mi của hắn nhẹ nhàng run rẩy, liền mở ra một đôi con mắt đen nhánh sâu xa.

Thường Tự đang chuẩn bị khom người thỉnh cầu hắn hồi tẩm điện nghỉ ngơi, cũng không phòng chống lại đôi đồng tử xinh đẹp của hắn, một ánh mắt rõ ràng sâu xa không nhúc nhích vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh nến trong đêm hắt lên mặt của hắn, che đậy một tầng mịt mù, ánh lửa nháy động trong con ngươi mắt như yêu tinh, càng thêm yêu hoặc động lòng người.

Thường Tự một khắc sửng sốt, vị chủ tử cao cao tại thượng kia đột nhiên nhếch môi với hắn, nhợt nhạt cười, con ngươi mắt lóng lánh trong sáng.

“Bệ, Bệ hạ?!” Thường Tự sợ hãi nhảy dựng lên, ngơ ngác theo dõi nụ cười tươi khó có được của hắn, như gặp được hiện tượng quý hiếm.

Một tiếng bệ hạ cuối cùng cũng vang lên trong tai Nạp Lan Lân, hai tròng mắt nhẹ nhàng lay động, mông lung nhìn, khi thấy rõ người trước mặt, ôn nhu trong giây lát mất đi, chỉ còn lại đôi mắt tối đen như mực: “Ngươi tại sao lại ở trong này?”

Thường Tự rưng rưng, hắn cũng vì sinh tồn a………

Dừng một chút, lại lo lắng hỏi: “Bệ hạ, người vừa mới…….”

“……. Không có gì.” Nạp Lan Lân đã thu về nụ cười, cầm lên một bản tấu chương chưa xem xong: “Chỉ là mơ thấy một chút chuyện thú vị…… Nếu không có việc gì, ngươi lui ra đi.”

“……..” Rất muốn hỏi điều gì thú vị khiến bệ hạ có nét mặt cười tươi như vậy?

Thường Tự nói: “Về chuyện của Tử Uyển điện hạ, không cần thuộc hạ phái người thỉnh nàng trở về sao?”

“Vậy theo ý ngươi, liền đi đi.” Nạp Lan Lân lười biếng tựa lưng vào long ỷ, tà tà liếc mắt về phía hắn: “Nha đầu kia tính tình ra sao ngươi không phải không biết, năm đó mẫu phi chết, nàng bị đả kích rất lớn, nên càng trái tính trái nết, Mặc gia Mặc Chuẩn Du lại có khả năng quản nàng, tìm ngày dứt khoát ban hôn, tùy ý nàng đi.”

Thường Tự vẫn lo ngại: “Bệ hạ, công chúa Tử Uyển đã ba lần đi Kiến Ninh cung, thật sự là có chút quái dị.”

Ánh mắt Nạp Lan Lân khẽ trầm, chậm rãi nói: “Nàng vẫn hoài nghi Ninh thái hậu đã sát hại mẫu phi, vẫn chú ý đến tận bây giờ.” Hắn cười nhàn nhạt: “Dù sao nàng cũng là muội muội của trẫm, mấy năm nay vội vàng củng cố tình hình crính trị, nàng thua thiệt nhiều, trẫm cũng không có nhiều tư cách quản nàng, mà nàng vẫn luôn là người đơn giản, thích là thích, không thích là không thích, nàng khuất phục đi Từ Ninh cung, là nàng đã có tính toán…..”

Thường Tự vuốt cằm: “Vâng.”

Cùng ngày đó, có một cô gái nhỏ như quả đào ngồi sau đàn tranh, đôi tay múa như bướm lượn, mây bay nước chảy, tao nhã như trà, rực rỡ như mặt trời.

Ký ức như một lưỡi đao khắc vào trong đầu, có hai chuyện tình cả đời khó quên, nhưng là vui vẻ, một, mỗi lần nhớ tới lúc giao thoa, nóng bỏng in dấu trong lòng, hương vị không nói lên lời.

______________ tiểu Hạ nhỏ giọt phân cách tuyến ____________

Mặc Ngưng Sơ nhìn một chút thời gian, nghĩ muốn đi tìm cha nói chuyện, mà Mộc Li cứ dính lấy bên người, muốn nàng nói cho hắn biết chuyện học âm luật, dẫn đến các ca ca cười nhạo nàng.

Tiểu Sơ trong mắt bọn họ là một kẻ kém cỏi, ngu ngốc, Mặc Li tuổi còn nhỏ lại thông minh hơn người, ở học viện các sư phụ rất yêu thích, nếu bàn về trình độ, sợ rằng hắn đã vượt qua Mặc Ngưng Sơ lười biếng, ngang tàng.

Mặc Chuẩn Du ở bên nói: “Tiểu Li, ngày mai đệ còn phải đến học viện tư thục, nếu đến muộn đệ sẽ bị phạt.”

“Ngày mai ta nghỉ bệnh, dù sao đại ca là viện trưởng, ta đã sớm cho biết, cho dù muốn phạt sau này hãy phạt, tỷ tỷ không dễ dàng trở về, chỉ ở hai ngày lại đi, đại ca không nhân tiện nghỉ ngơi hai ngày sao?” Mặc Li cầm tay áo Mặc Ngưng Sơ, lông mày khêu nhẹ, thiếu niên cuồng ngạo lại tỏ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Dứt lời lại muốn lôi kéo Mặc Ngưng Sơ đến nơi an tĩnh, thảo luận một chút về chuyện “âm luật”, lại nói nếu nàng không đồng ý, sẽ lập tức đem chuyện hắn biết vạch trần ra hết.

Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt bị lôi kéo đi, mọi người lại một phen cười nhẹ.

Mặc Chuẩn Du nhìn bọn họ đi xa, không khỏi thở dài khe khẽ, đứa nhỏ Mặc Li kia thường ngày tích chữ như vàng, ông cụ non, hôm nay xem ra cũng chỉ là một đứa bé con.

“Đầu gỗ ngốc, tiểu Sơ trước kia cũng như vậy.” Đột nhiên bên người truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

Mặc Chuẩn Du hơi sững sờ, quay đầu, đứng bên cạnh là một nữ tử toàn thân màu tím, hắn thối lui hai bước, khom người nói: “Tử Uyên điện hạ.”

Tử Uyên vẫn buồn bực thái độ vô cùng cung kính của hắn, bỗng nhiên cau mày nói: “Ngươi làm gì sợ ta như vậy?”

“Quân thần có khác, Tử Uyên điện hạ có gì cứ việc phân phó, Tể Tướng phủ không bằng hoàng cung, nếu lễ nghi không có chu đáo, xin diện hạ thứ lỗi.”

Mặt Tử Uyên tức đến trắng bệch, cắn chặt hàm răng nói: “Hay cho câu quân thần có khác.”

Mặc Chuẩn Du cúi mặt xuống, mím môi trầm mặc.

“Ta đây nói, nếu tiểu Sơ của các ngươi bị điều tra ra, con người đã thay đổi, bây giờ nàng một thân tài hoa, bản lĩnh tột cùng, ngươi sẽ như thế nào?” Tử Uyên tức giận đến dậm chân.

“Tiểu Sơ đó là tiểu Sơ, làm ca ca sao có thể không biết, trong cung công chúa điện hạ là người đầu tiên chiếu cố cho tiểu muội, ta vô cùng cảm kích, nếu bây giờ có hiểu lầm gì với tiểu Sơ, xin kịp thời cởi bỏ…”

Thanh âm Mặc Chuẩn Du căng thẳng, vội vàng che chở cho uy nghiêm muội muội.

Tử Uyên sắc mặt hiển nhiên nói: “Ta lo lắng ngươi, lo cho Mặc gia mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi, thật sự là tiểu Sơ, ta sẽ thay ngươi bảo vệ, nếu không phải…..” nàng dừng một chút, cười chua chát “Mặc gia các ngươi, danh phong phủ kín nhà, lúc bị nhổ tận gốc…. Đừng hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.