Tư Tường mới vừa từ phòng tài liệu trở về thấy nàng hắt xì không ngừng, không khỏi quan tâm nói: "Thân thể ngươi gầy yếu như vậy, thời tiết chuyển lạnh, phải chú ý mặc thêm quần áo chứ."
Hắn dừng một chút, lại quay đầu hỏi: "Triệu Mộc huynh, buổi tối có rảnh không?"
"Thế nào, Tư Tường huynh muốn mời ta ăn cơm sao?"
Tư Tường cười lắc lắc đầu: "Không tính là ta được, là các sư huynh đệ khoá trước lưu truyền xuống một quy củ, bao giờ cũng phải tiếp kiến người mới một phen."
"Lương bổng của chúng ta ít ỏi như vậy, làm sao dư tiền mời người khác ăn cơm?" Mặc Ngưng Sơ lo lắng hơn chính là về muộn mình sẽ bị trừng phạt, coi như bây giờ có cho Thu Nguyệt đi thông báo trước một tiếng, Đại Ác Ma cũng sẽ không đồng ý.
"Triệu Mộc huynh quá lo lắng." Tư Tường tựa hồ có chút vừa bực mình vừa buồn cười: "Trừ quan viên Thái Khanh phủ ra sẽ không để cho quan viên nho nhỏ như chúng ta tiêu phí như vậy. Huống chi, lần này Thượng thư đại nhân cũng sẽ tới. Gần đây triều đình sóng gió rất nhiều, hắn nhất định là muốn quan tâm dặn dò thuộc hạ một phen. Đây cũng là một cái cơ hội, nếu là có thể khiến Thượng thư đại nhân ưu ái, nhất định lên thẳng mây xanh, Triệu Mộc huynh không hy vọng có một cơ hội có thể thoát khỏi công việc khổ cực, lương bổng ít ỏi này sao? Hơn nữa, lấy tư chất thông minh của Triệu Mộc huynh, nhất định sẽ kinh ngạc tứ phương, làm cho người ta lau mắt mà nhìn."
"..... Thật là làm cho người sợ hãi mà ca ngợi."
Mặc Ngưng Sơ ghé vào mặt bàn, ánh mắt liếc lên trên một cái, chỉ là một cái ánh mắt, Thu Nguyệt cũng đã biết vị Tiểu chủ tử khó hầu hạ này đang có chủ ý gì thì không khỏi đau buồn. Hôm qua đánh với Bạch Trạch một đêm, hiện tại cũng eo mỏi lưng đau, mà toàn bộ nguyên do là bởi vì, nếu không phải nàng gây họa, hắn cũng không cần phải chịu phạt.
Bây giờ mới ngày thứ hai, nàng đã đổi phương thức thức tới hành hạ hắn.
Hắn cảm thấy bi ai cho cái tiền đồ của mình.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là cảm thán vậy thôi, chính mình dùng ám ngữ thông báo cho Ảnh Vệ xung quanh, để cho bọn họ trở về bẩm rõ tình trạng, tất cả giao cho Nạp Lan Lân quyết định, hắn cũng có thể đẩy trách nhiệm sạch sẽ.
Mặc Ngưng Sơ dĩ nhiên không có bỏ qua tiếng gõ “tích tích” trên xà nhà trong nháy mắt này. Mặc dù chỉ như tiếng gió thổi vào lá cây, nhanh chóng lại thật nhỏ làm cho người ta không dễ phát giác, phương thức đưa tin như vậy là nàng dạy cho đội ảnh vệ, dùng phương thức sử dụng điện tín ám ngữ như vậy vắn tắt truyền mệnh lệnh, tức là không cần lo lắng sẽ đi lọt tin tức, coi như địch quân nghe được, cũng sẽ không biết bất kỳ ảo diệu bên trong nào.
Không chỉ có như thế, nàng còn cải tạo ám tiễn các Ảnh Vệ sử dụng, cùng với phương thức chế luyện thổ lôi (ta nghĩ là 1 loại thuốc nổ) đơn giản. Chỉ với những thứ này, bọn họ đã có thể sánh ngang lãnh binh của toàn bộ mười vạn quân đội, sớm biết mình có khả năng như thế, nàng liền muốn thêm chút đặc quyền từ Đại ma vương.
Suy nghĩ một chút, hy vọng cùng thực tế so sánh với nhau thường luôn tàn khốc như vậy.
————— tiểu Hạ phân cách tuyến ——————
Điều Viễn lâu là tửu lâu ngắm sông xa hoa phồn mỹ ở đế đô, là nơi vương công quý tộc thường ra vào. Đám người quan viên Thái Khanh phủ liên hoan đương nhiên là muốn tránh nơi phú quý nhạy cảm này. Phía trước Điều Viễn lâu mộc mạc, nhưng cũng có cấu trúc riêng biệt, có vô số vách ngăn bằng gỗ tử đàn tạo thành gian phòng, khách nói chuyện nghị sự dễ dàng, một mặt tránh khỏi người khác nói xấu, một mặt có thể làm cuộc gặp mặt có vẻ khiêm nhường hơn.
Trước khi Mặc Ngưng Sơ bị Tư Tường mang theo cùng nhau đi tới Điều Viễn lâu, đã để Thu Nguyệt lấy được danh sách quan lại nhiệm kì trước cùng người mới của Thái Khanh phủ, lại đem tình hình hiện nay của những người đó so với danh sách. So lên so xuống, nàng tựa hồ phát hiện ra một chút chuyện thú vị.
Lần gặp mặt này, sợ rằng thật sự chẳng phải đơn giản.
Nhưng không đơn giản thì không đơn giản, với thân phận hậu bối nhỏ bé, lúc chờ ở gian phòng bố trí hoa mỹ không mất nghiêm cẩn chờ các vị đại nhân đại giá quang lâm, nàng lại một chút cũng không nghĩ tới công tử Tịch thế nhưng lại đứng trong hàng đó!!
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, cố gắng rụt ra sau lưng Vương Tư Tường, để cho thân hình vốn thấp bé của nàng càng khó thấy hơn. Nhưng công tử Tịch lại rất không phối hợp nhìn sang, còn dùng giọng nói vui mừng mà gọi: "Triệu Mộc huynh."
Vì vậy ánh mắt của mọi người tập trung lên người cái tuần quan nho nhỏ ở Thái Khanh phủ là nàng. Nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, khóe miệng co giật, cuối cùng bị khuỷu tay của Tư Tường bên cạnh chọc hai cái, nàng mới miễn cưỡng đứng lên, đôi tay giơ lên trên mặt, dùng tay che đi khuôn mặt, cúi chào một cái: "Tiểu Quan Triệu Mộc, ra mắt mấy vị đại nhân!!"
Thượng thư đại nhân chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, ngồi vào vị trí chủ sập, ngược lại cười nhìn về phía công tử Tịch: "Viện sĩ đại nhân, ngài quen biết sao?"
Công tử Tịch mím môi cười cười: "Là một đệ tử trong viện tư thục của tại hạ, mặc dù trẻ tuổi, nhưng kiến thức mênh mông, làm cho người ta không khỏi luyến tiếc, là một nhân tài khó có được."
Lúc này Thượng thư đại nhân mới dùng ánh mắt ngạc nhiên mang một ít nghi vấn nhìn Mặc Ngưng Sơ, "Thì ra là như vậy, Triệu Mộc, ngươi liền lại đây ngồi cùng viện sĩ đại nhân, hầu hạ cho tốt, chớ thất lễ."
Trong phòng lập tức trở nên cực kì yên tĩnh, đủ loại ánh mắt phức tạp vèo vèo phóng tới. Nơi này trừ Thượng thư đại nhân ra, thì quan chức của công tử Tịch là lớn nhất, càng đến gần hai chủ vị, liền càng tỏ rõ tiền đồ về sau càng sáng ngời.
Mặc Ngưng Sơ dùng khóe mắt liếc nhìn Tư Tường bên cạnh, cảm xúc ghen tị trong ánh mắt hắn còn chưa thu lại hoàn toàn, bị nàng nhìn một cái như vậy, cuống quít hoảng loạn, cúi đầu xuống, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
"Hồi bẩm Thượng thư đại nhân, Tư Tường cùng với ta đều là người mới tiến vào Thái Khanh phủ, lại là môn sinh đắc ý của viện sĩ đại nhân, có thể để cho ta cùng hắn hầu hạ viện sĩ đại nhân hay không?"
Tư Tường là đệ đệ tâm đắc của Tư Vũ, mà Tư Vũ là chân chó đắc lực của Thượng Thư, Thượng Thư đại nhân liền dễ dàng đồng ý.
Vì vậy, Mặc Ngưng Sơ cũng không quản mọi việc kéo Tư Tường xuống nước, để cho hắn qua ngồi giữa công tử Tịch và nàng, có một người kia cản trở như thế mà nói, nàng cũng không cần trực tiếp đối mặt với vẻ mặt âm hồn bất tán của công tử Tịch.
Người cũng đến đủ, Thượng Thư liên tiếp cùng mấy vị quan viên có địa vị cao uống mấy ly rượu, tâm tình rõ ràng lên cao.
Mặc Ngưng Sơ vốn cũng không có bao nhiêu hăng hái nghe hắn phát biểu nhàm chán, vậy mà khi Thượng thư đại nhân ba hoa khoác lác "Mặc gia là nỗi nhục của cả Xuyên Hạ, Yêu Phi Mặc gia rối loạn kỉ cương như thế nào, con cháu Mặc gia phản nghịch ra sao" dưới tình huống đó, nàng thật sự là không có cái khí độ cười hùa theo.
Nếu như nhớ không lầm, Thượng Thư còn có một nữ nhi trong hậu cung, còn là một nữ nhân xuân tâm nhộn nhạo, luôn chờ đợi trên đoạn đường khi Nạp Lan Lân hạ triều trở về Ngự Thư Phòng, trang điểm, ăn mặc lộng lẫy, Hoa Hồ Điệp.
Có cha như thế nào thì có con gái như thế, Mặc Ngưng Sơ giận dữ liếc mắt nhìn Thượng Thư được nịnh nọt vỗ mông ngựa, cầm ly rượu trước mặt lên định nuốt vào bụng, thình lình một cái tay đưa qua, mạnh mẽ đè ly rượu của nàng xuống, rồi sau đó chính là khuôn mặt tươi cười thâm thúy của nam tử xa lạ bên cạnh: "Triệu Mộc huynh, ngươi gầy yếu như thế, sợ rằng tửu lượng cũng không bao nhiêu, uống ít một chút là tốt rồi."