Công tử Tịch bị đưa đến ngồi chờ trong một ngôi đình tinh xảo, mà Nạp Lan Lân có chuyện nên rời đi trước, bày tỏ sẽ cho hắn cùng với đoàn sứ giả một cơ hội được nói chuyện riêng.
Đang lúc chờ đợi hết sức lâu, lại một lần nữa nghĩ đến thời điểm đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ đó, hắn liền không cách nào vui mừng trở lại. Mà nơi này bốn bề hương thơm, giống như là ngăn cách thế gian bình thường vẩn đục, y như chốn Đào Nguyên.
Hoàng cung Xuyên Hạ, xây dựng quả thật xa hoa.
Công tử Tịch cười khổ, thời điểm như vậy, còn có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp, lần từ biệt này, sợ rằng không thể tiếp tục nhìn thấy Tiểu Sơ, tâm tình hắn sắp bành trướng ra ngoài không cách nào đè nén, nhưng cũng chỉ có thể đè nén, ông trời muốn khảo nghiệm sự nhẫn nại này của hắn sao.
"Công tử Tịch?"
Đột nhiên, một thanh âm trong vắt chợt vang lên, trong nháy mắt đó, giống như âm thanh bình thường của tự nhiên khiến công tử Tịch chợt cứng ngắc, vốn ngay từ đầu là đã từ bỏ hi vọng, vào giờ khắc này, lại đột nhiên xoay mình xuất hiện, hắn kinh ngạc xoay người, trong mắt nhìn thấy cô gái mặt mày lưu loát như con thỏ chạy chậm qua.
Một phương đình viện, ánh sáng chiếu rọi như sương thu.
Bầy bức điệp điệp (để nguyên vì không hiểu lắm), ánh sáng lung linh.
Cho đến khi nàng đi tới trước mặt của hắn, hắn vẫn như cũ không lấy lại được tinh thần, giống như, một cái chớp mắt, cái cảnh trong mộng này sẽ biến mất.
"Lân..... Bệ hạ gọi ta, người ở đâu?" Mặc Ngưng Sơ nhìn chung quanh, rất là ngạc nhiên, cái lọ dấm chua này thế nhưng lại để cho nàng cùng công tử Tịch đơn độc ở chung một chỗ, chuyện tình như vậy giống như mặt trời từ phía đông mọc lên là thật nhưng có chút không đúng, nàng tìm tìm mặt dưới ghế, chắc chắn người đàn ông này nhất định núp ở nơi nào đó len lén nhìn.
"..... Là hắn..... Gọi nàng tới đây sao?" Công tử Tịch vừa mở miệng, hẳn là nói không ra được trầm thấp nhỏ giọng.
"Đúng vậy." Mặc Ngưng Sơ tìm xong dưới gầm bàn, lại tìm phía sau đình, buồn bực nói thầm: "Không có ở đây....."
Lúc này, Thu Nguyệt cũng ôm một đống lớn đồ từ đàng xa chạy đến, đứng lại thở hổn hển, nhìn thấy công tử Tịch cũng thực sửng sốt, đây là đình ở hậu viện trong tẩm cung của Mặc Ngưng Sơ, bệ hạ bình thường là không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiến vào, bởi vì chỉ có ở chỗ này, Mặc Ngưng Sơ mới có thể mặc trang phục nữ nhân.
Hơn nữa, Thường Tự nói, bảo ôm các thứ như vậy, hắn nói vì bệ hạ hôm nay nhã hứng đại phát, muốn chơi một chút trò vui mới lạ.
"A, chỉ là, ngươi không có việc gì thật tốt." Mặc Ngưng Sơ hướng về phía công tử Tịch cười ha hả: "Sau ngày đó, không thấy tăm hơi của ngươi, ta còn tưởng rằng là hắn đem ngươi giấu đi."
Chỉ là, trước khi hắn té xỉu, một câu kia —— "ta thật muốn hôn ngươi, Tiểu Sơ" —— ngược lại thật sự là làm cho người ta rất là kinh hãi.
"....." Rốt cuộc công tử Tịch xác định đây không phải là giấc mơ, khóe môi chậm rãi nâng lên, nụ cười giống như là nhuộm sắc màu của mùa thu, mùa thu qua mất, cũng là mùa thu hoạch trái cây thật mệt mỏi.
Có thể thấy nàng, vô luận là trong tình huống nào, đều có lẽ đã thỏa mãn.
"Ngươi có thấy bệ hạ không?" Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, tuyết rèn Chu Sa, mặt mày nhìn chằm chằm mong đợi. Sợi tóc rủ xuống thuận tiện rơi vào bên cổ áo lông mỏng, vai mỏng cổ tay trắng, mỹ lệ uyển chuyển.
Công tử Tịch ra sức để giọng nói nhẹ nhõm: "Có lẽ đã đi được một lúc..... Hắn nói, để ta ở tại chỗ này chờ đợi sứ giả..... Ta..... Ta không nghĩ tới, sẽ gặp nàng."
"Sứ giả?" Mặc Ngưng Sơ hai mắt trợn to.
Nạp Lan Lân đầu óc hắn có vấn đề sao?
Cái chỗ này, ngay cả ca ca của nàng cũng không cho phép bước vào, có quỷ mới tin nơi này có thể dùng làm nơi gặp gỡ sứ giả!
Mặc Ngưng Sơ đột nhiên nhớ tới: "Ngươi phải trở về nước Lan Nguyệt sao?"
Công tử Tịch ngẩn ra: "Nàng..... Biết?"
"Chỉ biết một chút như vậy." Mặc Ngưng Sơ tựa như có lẽ đã đoán được ý đồ của người khác, không khỏi nở nụ cười: "Chỉ là, ngươi phải đi, ta cũng không có chuẩn bị cái gì đưa tiễn, rất nhiều năm trước ta không có làm xong bổn phận của một học trò, hôm nay tiên sinh muốn rời khỏi, trở về cố hương, đồ đệ chỉ có thể dâng lên quà của mình." Nàng dừng một chút, cười hắc hắc: "Hôm nay bệ hạ cho đòi ta tới, là để ta đánh đàn cho Người nghe, đáng tiếc Người còn chưa tới, ta trước liền vì tiên sinh dâng lên một khúc, để nhận lỗi đã giấu giếm nhiều năm, hi vọng Lão sư chớ để ý ta không thể nói ra, dù sao, một đứa tuổi hài đồng đột nhiên làm thiên hạ kinh ngạc, đoán chừng ta liền không có ngày nào tốt!"
Công tử Tịch sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Ngưng Sơ sẽ thành thực như thế, mà đối với lý do của Mặc Ngưng Sơ "không có ngày nào tốt", hắn cũng là dở khóc dở cười, chỉ là, như vậy, mới thật sự là nàng. Không câu nệ sơ kết, cũng không nguyện ý bị trói buộc bởi sự nổi danh thiên hạ, lời nói không hề có dục vọng, cũng không hề có công danh lợi lộc, có lẽ là như vậy, mới có thể viết ra bài hát rất trong sáng tinh khiết như vậy.
Tồn tại chân thực trước mặt nàng, hắn tự ti mặc cảm.
Tiểu Mỹ thấy thế, vội vàng đem đồ vật để lên bàn, thận trọng mở ra, hẳn là một cây đàn tranh.
Sau đó lại dọn lên một vài món ăn, một bầu rượu ngon.
Văn nhân mặc khách (người có học), liền thích tình cảm nho nhỏ như vậy, gảy một khúc lấy làm vui mừng.
Nhưng ly rượu, cũng chỉ có hai.
Công tử Tịch kinh ngạc chăm chú nhìn hồi lâu, rốt cuộc đã hiểu rõ, không khỏi nhìn về phía bên ngoài đình, chung quanh hương thơm không ngớt, nơi nơi đều là màu lưu ly.
Thì ra là, y đang giúp hắn.
Y vẫn luôn thích trêu cợt người như thế, chỉ là.....
"..... Cám ơn." Công tử Tịch chậm rãi cười, xoay người ngồi về trong đình.
Âm luật chậm rãi nâng lên, giống như Cao Sơn Lưu Thủy* kia thanh âm sáng lạng nở rộ ra, lưu loát như gió, bàn tay nhỏ dài trắng nõn, linh hoạt như lộc (tuần lộc, nai), đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt của hắn hiển sơn lộ thủy (bộc lộ tài năng), mà cũng đúng là một lần cuối cùng, để cho hắn mang theo quyến luyến thật sâu sắc, giống như, những âm điệu uốn khúc kia, đều muốn hòa tan vào trong hồn phách của hắn.
Hắn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bài hát tựa hồ như tốt đẹp nhất trong cuộc đời.
Mà sau lần này, hắn có lẽ, cần dùng cả đời để quên đi giai điệu như vậy.
.................
Ở cách đó không xa.
Ngăn cách đình viện, là vài toà cung điện xây dựng hoa lệ, nước hồ xanh biếc chia cắt đình viện, đẹp không sao tả xiết.
"Hai người các ngươi, rất đáng để ta nhìn." Nạp Lan Lân xoay người, liền muốn nhảy xuống khỏi nóc nhà.
"Chờ, đợi chút..... Bệ hạ ngài đi đâu vậy?" Thường Tự có chút gấp gáp.
"Chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta nhất thời kích động, rút ra một thanh dao găm sáng loáng chém tiểu tử kia thành hai khúc sao?" Nạp Lan Lân lạnh nhạt nói: "Nhớ, nếu như bọn họ đụng tới một sợi tóc của nhau, ngươi cũng phải xông lên cho ta, bắt hắn cho ta cạo....."
"....." Thường Tự hắc tuyến đầy đầu, Nạp Lan Lân dáng người chập chờn đã sớm bay xa.
Thu Nguyệt mới ở trên nóc phòng ôm bụng cười lăn lộn: "Bệ hạ khó có được lần đầu tiên hào phóng như vậy, ngươi cần gì tự tìm đòi ăn chửi."
Thường Tự đột nhiên mới nhớ tới, bệ hạ luôn khẩu thị tâm phi như thế, ngài rõ ràng rất dễ dàng mềm lòng, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Chỉ là, thời điểm bị bệ hạ cự tuyệt, công tử Tịch nhất định tâm tình cực độ suy sụp.
Đánh trước một quyền, cho thêm một viên kẹo, có thể đoán chắc giờ phút này vị điện hạ u mê kia có thể thật sâu sắc lĩnh hội, cái loại bị trêu cợt đó lại còn cảm giác bất đắc dĩ cảm động đến rơi nước mắt, phỏng đoán về sau cũng không bao giờ nguyện ý có bất kỳ giao tiếp nào nữa với bệ hạ.
Thường Tự than thở nghĩ, sau đó lên tinh thần cách hồ nước nhìn hai người trong đình phía xa kia.
Chuẩn bị động tác "Nếu đụng tới một sợi tóc của nhau, phải xông lên".
******
* Cao Sơn Lưu Thủy - núi cao nước chảy: Theo điển tích, Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức, khi Bá Nha gảy đến đoạn có núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: “Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!