Nhanh như chớp xông lên tầng cao nhất, tay áo màu hồng phấn đã nóng lên, Mặc Ngưng Sơ cắn răng chạy qua sàn nhà nóng rực, nàng giống như trong nồi chưng bánh bao, bị nướng đau đớn.
Lầu bị cơn lửa lớn như vậy đốt lung lay sắp đổ, nàng chạy nhanh không dám quay đầu lại, mỗi chỗ nàng giẫm qua có thể sụp xuống khiến cho người ta sợ hại. Nhưng giờ khắc này nàng lại không hề sợ hãi. Trong tim có một lòng tin kiên trì chỉ có thể chạy thẳng đến phía trước, không hề có chút do dự. Tay áo dùng để bị mũi và miệng đã bị khô, khói xông vào ngực, làm cho phổi đau như bị xé, dần dần đoạt lấy ý thức.
Trong túi còn lại một viên thuốc thanh độc, Mặc Ngưng Sơ đặt lên mũi hít hít, rồi nhanh chóng đặt lại vào túi. Ôm đầu đụng vào cửa phòng, lăn trên mặt đất mấy vòng, sắp bị lửa đốt cháy y phục, mà sàn nhà thì như bài ủi xoa xát da thịt nàng, lưu lại từng vết máu, nàng như không có cảm giác gì, nhanh chóng đi vào trong phòng.
"Lân Xuyên." Nàng khó thở trong khói lửa dày đặc, lại rống to nên càng hút thêm khói vào, khiến nàng ho khan kịch liệt. Trước mắt nhìn không rõ, mà trong tầm mắt thì trang trí trong phòng bị lửa thiêu đốt, khiến cho lòng nàng lo lắng.
"Ầm ---"
Cái tủ bị cháy ngã xuống. Nàng né tránh được nguy hiểm.
Khói càng lúc càng đặc làm nàng khó mà chống đỡ, trước mắt ngày càng hỗn loạn, ngu ngốc ở bên trong quá lâu, dường như đã tiêu hao hết thể lực của nàng, lảo đảo mò đến vị trí của giường. Nhưng lại vang lên tiếng ầm ầm, vách tường bị cháy yếu ớt sập xuống. Tóe lên một mảng lửa.
Mặc Ngưng Sơ cắn răng tiến lên, phía sau lại có mảnh gỗ rơi "ầm" một tiếng, nàng lại lướt qua nguy hiểm. Nhưng màn che ở giường đã bị đốt cháy từ lâu, chăn bông và vài thứ xung quanh đều bắt cháy mãnh liệt. Nàng cố căng mắt ra nhìn bên trong chăn đệm, đó là tay áo màu lam quen thuộc -- đó là Lân Xuyên, bởi vì bị mưa ướt cho nên mới thay ra--
Lửa lớn đầy phòng, Mặc Ngưng Sơ vì xé rách ống tay áo mà thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nhưng đến khi nàng lấy lại tinh thần, thì cái giường kia đã bị cháy nhìn ko rõ là giường nữa rồi, bị thiêu cháy cùng với xà ngang -- mà trong tay nàng, chỉ có một mảnh áo bị rách.
Nàng há miệng, nhưng bên tai chỉ có tiếng lửa cháy.
Lửa lớn nóng hổi, nhưng tay chân nàng lại lạnh lẽo.
Phụ thân nói, nàng luôn luôn gặp rắc rối, học nữ công cũng không bằng tiểu thư nhà khác, lại luôn nhốn nháo gà bay chó sủa trong phủ.
Nhưng vì cha thương nàng, cho nên tống nàng đến Lê Thành, để nàng vô âu vô lo từ từ mà trưởng thành.
Tại sao nàng không nghĩ đến? Phụ thân và các ca ca, còn tất cả mọi người ở Tể tướng phủ yêu thương nàng ngút trời, nhưng vì cái gì lại đưa nàng vào cung, như vậy chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ --
Nhưng nàng lại đào hôn, đi tìm người đã bán đứng mình kia... Còn gặp phải họa lớn như vậy.
Mặc Ngưng Sơ sững sờ nhìn giường bị thiêu cháy thành biển lửa, còn kẽo kẹt nghiền nát phòng, lửa cháy hung mãnh vây quanh nàng.
Đã không có đường ra.
".... Đây là ta nợ ngươi." Mặc Ngưng Sơ mím chặt môi, cánh môi tái nhợt khô nứt, tiếng nói bởi vì khói lửa mà khàn khàn.
"Tất cả là lỗi của ta, mới khiên cho ngươi gặp nguy hiểm." Nàng bình tĩnh nhìn nửa cái áo choàng đã bị thiêu đốt trong tay mình, sau đó ôm chặt lại "Cho nên, ta chết cùng với ngươi."
"Ầm --" Âm thanh sụp đỗ vĩ đại truyền đến, công tử Tịch nhìn lầu viện lung lay sắp đổ, sắc mặt lo lắng, Mặc Ngưng Sơ từ đầu đến cuối vẫn không có xuất hiện như hắn mong muốn. Hai mắt mở to nhìn lửa cháy đỏ bừng như nhỏ ra máu.