Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 57: Nơi đó có phải có người mà ngươi muốn lấy?



Kết thúc quá trình, Mặc Ngưng Sơ lau mồ hôi, nàng lại có chút mệt mỏi.  

Lân Xuyên cầm tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay dường như có thể tổn thương da thịt nàng, Mặc Ngưng Sơ cũng chẳng muốn kháng cự, liền chui vào giường, kéo chăn che đầu, nói ra mấy câu giống như làm nũng "Ta muốn ngủ, củ sâm núi trắng trẻo mập mạp kia cho ngươi dùng để hầm gà, chia ra uống trong bảy ngày, phân lượng không cần nhiều quá, cẩn thận ngươi bị phun máu mũi chết..."  

Ngừng một chút, một đôi mắt to lại từ trong chăn kéo ra "Người nắm tay như vậy... Ta ngủ không được..."

Lân Xuyên nhìn năm ngón tay đang nắm chặt, chậm rãi buông nàng ra.   Mặc Ngưng Sơ thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó hơi thở bên cạnh kề sát, Lân Xuyên nằm nghiêng bên cạnh nàng, miệng cười cười "Ta cũng mệt"  

"....." Mặc Ngưng Sơ đầy vạch đen.  

Bàn tay hắn ôm nàng vào ngực, vỗ vỗ đầu nàng nói "Ngủ đi."

Như vậy càng ngủ không được aaaaaaaaaaa  

Nội tâm Mặc Ngưng Sơ kêu gào, toàn thân cứng còng, không dám cử động, nhắm mắt lại làm bộ ngủ, hơi thở hắn truyền đến từ phía sau, thổi qua lỗ tai nàng, pha trộn mùi trà hương và mùi bạc hà, xông vào hơi thở của nàng, theo hít thở lên xuống của hắn, nàng có thể nghe được nhịp tim mình đập dần dần nhanh hơn.  

Nàng thật cẩn thận nhích ra phía trước, sợ bị hắn nghe được trống đập "thùng thùng" rung động, nó dọa mình sợ hãi, rất không tốt...   "Tiểu Đào Tử, cũng gần tới Hoa Điền Bắc rồi." Giọng nói nhẹ nhàng của Lân Xuyên vang lên "Nơi đó có người ngươi muốn lấy phải không?"

Mặc Ngưng Sơ ngớ ra, mờ mịt quay đầu, bởi vì trong nháy mắt, dường như nàng nghe trong giọng nói kia có chút đau xót, đó giờ chưa bao giờ thấy được, hắn là Lân Xuyên, cao cao tại thượng, vĩnh viễn khinh thường bất cứ chuyện gì. Ngoảnh lại nhìn Lân Xuyên, hắn trêu đùa nàng trong lòng bàn tay, cũng đối với nàng lúc nóng lúc lạnh, mà lại cứu nàng không đế ý đến an nguy của sinh mạng, tặng tất cả dược phẩm trân quý cho nàng... Hắn luôn tỏ ra quái lạ, nàng cũng không hiểu thật ra thì: hung ác, ấm áp, trêu đùa, nghiêm túc, cuối cùng người nào mới thật sự là hắn?  

Ánh mắt Lân Xuyên rất đẹp, long lanh giống như ngôi sao trên trời, tóc đen của hắn xõa trên gối, hơi thở nồng nàn. Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của hắn, gần gũi như vậy, lại cùng nằm chung giường, nhưng suy nghĩ của nàng lại lắng đọng, tay chân lạnh lẽo.   Trợn mắt nhìn hắn, lại có chút xấu hổ, cười rộ lên "Ta, ta không có..."  

Ánh mắt Lân Xuyên dần lạnh, hắn vươn ngón tay phủ qua hốc mắt nàng "Vậy sao ngươi khóc?"  

Mặc Ngưng Sơ kinh hoảng phát hiện ra có giọt nước rơi xuống, không dừng được, rơi vào ngón tay lạnh lẽo của hắn, lại vỡ ra. Đột nhiên nàng không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nhanh chóng lau sạch nước mắt, nở một nụ cười "Chắc là vừa rồi bị hơi rượu thuốc làm cay mắt..."  

Lân Xuyên trầm mặc khiến cho tay chân nàng luốn cuốn, Mặc Ngưng Sơ cắn môi dưới, chậm rãi nói "Nơi đó có người quen... Bởi vì đủ loại lý do, ta và hắn cũng có một chút thân mật, ta cũng không muốn gả cho hắn, chỉ là muốn hắn giúp ta thuyết phục người nhà, có thể đừng gả ta đi, đừng để ta tiến..." Cung

Nàng phanh lại đúng lúc, nàng yếu ớt nói dối trước mặt Lân Xuyên, nàng không biết hắn đã phát hiện, nhưng mà nàng cũng không có dũng khí để nói sự thật cho hắn, không thể nói cho hắn biết đối tượng đào hôn là đương kim hoàng thượng, người quen kia từng là người quan trọng với nàng, còn thích hay không, thời gian quá lâu khiến nàng mơ hồ không rõ, có thể là thích, cũng có thể là ỷ lại, giống như tình cảnh trong rừng hoa đào, lúc bắt đầu sinh mạng, đã gieo xuống từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.