Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 87: Giai nhân sương đọng (5)



"Lân ngự y." Bị Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc nhìn soi mói, lấy ra một lệnh bài khắc chữ "ngự", rồi sau đó hắn khoác lác vô sỉ mặt không đỏ tim không đập mạnh nói tấm lệnh bài đại biểu cho hoàng gia này thành lệnh bài của Thái Y viện, rồi sau đó lại móc ra một tấm lệnh bài bằng vàng ròng, mà cũng là Miễn Tử Kim Bài thứ thiệt, chỉ có người quyền cao chức trọng cùng với những người mà hoàng đế bệ hạ tin nhất mới có.

Hắn lại lấy ra một hàng ngân châm chỉnh tề từ trong tay áo, nói cho nàng biết thứ này cần cho y thuật —— mặc dù thật ra là vũ khí.

Hắn lại lấy ra mấy sợi dây, nói cho nàng biết thứ này dùng để bắt mạch cách rèm cho những nữ tử hoàng tộc —— mặc dù đây chỉ là mấy sợi dây tơ bình thường, ban ngày Thường Tự chải đầu cho hắn, cột vào trên tóc rồi bị rơi xuống.

Sau đó lại lấy ra một hộp gấm từ thắt lưng, mở ra, bên trong có một viên thuốc màu trắng, hắn nói cho nàng biết, đây là thuốc mang tới, mấy ngày trước đây đã bắt mạch, viết bài thuốc cho nàng, hôm nay đã nên khỏi rồi, viên này là viên cuối —— mặc dù đây thật ra là thuốc trân quý vô cùng mà Ô tộc tiến cống, cũng là thứ hắn cố ý mang đến cho nàng, nếu không, coi như ngự y có bản lãnh lớn hơn nữa, hiện tại nàng vẫn nằm ở trên giường.   Về phần lúc đến Hoa Điền Bắc, tại sao hắn ngay cả mình bị thương cũng không trị —— đó là bởi vì hắn bị thương quá nặng, lại sợ Thường Tự lo lắng, cho nên mới phải liều chống.

Nước lũ tràn lan, sau đó lại có ôn dịch nghiêm trọng, cần một nhân tài hết sức ưu tú hiểu y thuật, võ công cao cường có thể đảm nhiệm, mà người kia, chính là hắn.

Hắn nói, hắn là người hoàng đế tin tưởng, cho nên, mới có thể tự do ra vào hậu cung, chữa bệnh thay các vị nương nương.

Hắn còn nói, hắn không biết quả đào ngu xuẩn như nàng chính là thiên kim Tướng phủ đào hôn - Mặc Ngưng Sơ.   Đêm đó hắn có việc gấp, ngày thứ hai chuẩn bị trở về hơn nữa chuẩn bị sính lễ muốn đến phủ cầu hôn thì nàng biến mất không thấy —— sau khi trở về, nghe nói Ngưng phi nương nương vừa tiến cung nhiễm bệnh nặng, hắn liền được bổ nhiệm đến, lại không cẩn thận gặp được Đế phi nằm ở trên giường như nàng ——

Những tình tiết kinh ngạc và đau đớn đều bị ba hoa chích choè miêu tả một phen, mà thật ra thì, chủ yếu nhất là, gương mặt trời sinh có thể nói đen thành trắng của Nạp Lan Lân... Vì vậy, Mặc Ngưng Sơ bị hù dọa rồi.

"Đứa ngốc này." Nạp Lan Lân nói mệt mỏi, chầm chập nhấp một ngụm trà, sau đó dùng khóe mắt liếc nàng. Sợ rằng từ nhỏ đến lớn cũng không có ai dám khiến hắn bởi vì một lời nói dối hoang đường mà giải thích nhiều như thế.

Nhưng rất tốt, nàng làm được.

"Nếu như là ngự y khác, nàng cũng định cho họ xem bộ dáng như hiện tại?" Nạp Lan Lân rốt cuộc chuyển đề tài về chủ đề chính, môi mỏng tràn ra hai tiếng cười lạnh lùng, ánh mắt quét một vòng khắp người Mặc Ngưng Sơ, ánh mắt thay đổi thâm thúy âm trầm.

Mặc Ngưng Sơ cúi đầu, mới chợt phát hiện mình "quần áo bất nhã" nửa mở rộng ra, hiện ra một hình ảnh quan sát "mặc cho quân quan sát".

Mặt trắng xanh đỏ, sau đó chui về trong chăn thật nhanh, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ hồng hồng.

"Nàng cũng biết xấu hổ?" Mới vừa rồi sao không thấy tránh né? Tư thế ngủ này, quả thật không phải là nữ nhân!  

Sao lúc trên thuyền lại không chú ý?   —— Đó là bởi vì mỗi ngày hắn đều ôm nàng ngủ, nàng không có cơ hội giãy giụa, tạo ra bộ dáng khó xem thế này.   Xem ra, là hắn quản quá lỏng.  

"Chàng, chàng cười thật là khủng khiếp." Mặc Ngưng Sơ co rúm lại.  

"Quả đào nhỏ..... Nàng nên biết, hậu quả lừa gạt ta." Nạp Lan Lân đưa ra hai cái tay, xuyên qua hai bên nàng, sau đó chống trên ghế quý phi, vây chặt nàng trong khoảng trống nhỏ giữa hai tay, mặt mày giống như đầm sâu, hút nàng vào trong.  

Mặc Ngưng Sơ hơi luống cuống, mở to mắt: "Ta không phải cố ý...."

"Cho nên, nàng nên trả giá thật lớn vì thế." Hắn cúi người, giơ tay lên, ôm đầu nàng đến đây, cưỡng bách nàng nhìn thẳng mình.

"Nhưng, ta đã không còn gì có thể cho chàng..." Tầm mắt của hắn, khiến lời nói của nàng không có mạch lạc.

"Ai nói không có?" Khóe môi hắn chậm rãi nâng lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm, sau đó cúi đầu dùng hơi thở lướt qua môi của nàng, trêu chọc nàng tâm thần bất định.

Mà nàng cũng rốt cuộc nhớ tới những giấc mộng không giải thích được mấy hôm nay, nào là bị dây leo quấn quanh, nào là bị ngón tay chạm vào —— nhất định là do nam nhân trước mặt, ám ảnh hắn để lại quấn quanh nàng như một con rắn, càng giãy dụa, càng chặt, làm sao cũng trốn không thoát.

"Nghe nói..... Hữu Tướng đại nhân hạ triều, trở về phủ, nghe nói nàng bị bệ hạ kéo vào cung, tức giận nhảy lên.... Gả vậy danh bất chánh ngôn bất thuận, khiến ông ta rất tức, còn xông vào cung lý luận với bệ hạ..... Nàng cũng biết, lão gia kia dài dòng cỡ nào." Nạp Lan Lân giống như là nghĩ đến trí nhớ không mấy vui vẻ, nhíu nhíu mày, nhưng cánh môi cấp bách bức người không rời đi nửa tấc, ngược lại có khuynh hướng càng ép càng gần.

Mặc Ngưng Sơ đưa tay ngăn cản, nghe được tin tức phụ thân mình, cũng không biết nên cao hứng, hay là tập trung tinh thần cứu vãn tình cảnh bây giờ của mình.  

Nạp Lan Lân cười: "Quả đào nhỏ, nàng nghe lời, về sau ta sẽ nói cho nàng biết rất nhiều chuyện về người trong nhà của nàng."

Hiện tại chuyện sắp tiến hành hình như không có nửa xu quan hệ với chuyện của người nhà nàng.

"Sẽ có người tới đấy!" Nàng quyết định thoát khỏi sói đói trước.   "Ta nói với bệ hạ, nàng sẽ lây bệnh ho lao, cho nên trước khi ta tuyên bố nàng bình phục, không có bất kỳ người nào dám tự tiện tới gần nơi này." Hắn bắt đầu hôn tai của nàng, vành tai bóng loáng mê người khéo léo này, làm cho người ta thèm thuồng.

"....." Thì ra là —— -_-|||

Mặc Ngưng Sơ co quắp, khó trách mấy ngày nay không có bất kỳ cung phi lên cửa bới móc, khó trách tiểu cung tỳ đưa đồ ăn cũng không dám vào cửa, đưa hộp đựng thức ăn cho Tiểu Mỹ liền vội vã rời đi, khó trách…   Chân tướng sáng tỏ, nàng lại rối rắm: "Lân Xuyên, ta đã thành thân, là nữ nhân của chủ tử chàng, nếu chàng bị phát hiện, chính là tư thông cùng cung phi, dù chàng có Miễn Tử Kim Bài, cũng không khỏi quá lớn mật rồi....."

"..... Nữ nhân của chủ tử? Nữ nhân của chủ tử....." Hắn lặp lại, sau đó cười.  

Nghe mấy từ mới mẻ này, Nạp Lan Lân nghĩ tới mình thật ra nên tức giận, nhưng ly kỳ chính là, bộ dáng đáng yêu của nàng lại khiến hắn không tức giận được, hếch mày, lưỡi chui vào trong lỗ tai nàng, khiến nàng run rẩy: "Dù sao nữ nhân của bệ hạ nhiều như vậy, tam cung lục viện 72 tần phi.... Ta làm nhiều việc thay hắn như vậy, chia ta một, lại có ngại gì?"   "....."

Mặc Ngưng Sơ bị rối rắm lệ rơi đầy mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.